Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đấu pháp trên không trung, người bên dưới bị sương mù dày đặc bao phủ, căn bản không thấy rõ cảnh tượng bốn phía, nhưng lại có thể nghe được rõ ràng, nước trong phiến thủy vực này giống như bị đun sôi, không ngừng có tiếng nước sôi ùng ục. Mà trên thân thuyền gỗ, có vô số âm thành kỳ dị, chính là tiếng quỷ khóc lóc thảm thiết. Chướng khí màu xanh đen càng lúc càng nồng đậm, hơn nữa dần dần bay lên cao.

Doãn Hồng Tụ ôm Thường Hi, một người một mèo lạnh run, Phan Ngọc rút Thanh Hồng Kiếm ra, trường kiếm giơ lên, nói:

- Ngươi mau trở lại khoang thuyền đi.

'Rầm Ào Ào'" một tiếng tiếng nước chảy, có một bóng đen nhảy lên bong thuyền, đánh về phía Phan Ngọc, Doãn Hồng Tụ kinh hãi nói:

- Coi chừng!

Lại nghe Doãn Hồng Tụ nhắc nhở, Phan Ngọc đã sớm phát giác, không chút do dự huy kiếm trở lại, nội lực đã bắt đầu thúc dục kiếm quang ba thước, hung hăng chém trúng bóng đen kia.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, chất lỏng màu đen từ trên bóng đen kia rơi xuống, giống như huyết dịch, tản mát mùi tanh tưởi.

Rốt cuộc Phan Ngọc đã thấy rõ hình dạng của bóng đen kia, quanh thân ngưng tụ từ vô số bùn nhão của đáy sông, mơ mơ hồ hồ cấu thành một hình người, nhưng so với người thi cao lớn hơn, ở trên mặt có ba cái lỗ thủng, hai nhỏ một lớn, phân biệt đại biểu cho con mắt cùng miệng, lúc này đang phát ra âm thanh u u ô ô.

Phan Ngọc chém ra một kiếm, chính là chém lên thắt lưng, cơ hồ hoàn toàn chém nó thành hai khúc, nhưng nó chỉ nhúc nhích vài cái, bùn nhão đã khôi phục nguyên trạng.

Tuy Phan Ngọc có kinh nghiệm chiến đấu, nhìn thấy con quái vật như vậy, trong nội tâm cũng phát lạnh, cho nên quay đầu lại nhìn Doãn Hồng Tụ nói:

- Ngươi đi vào trong khoang thuyền trước đi, nhớ là không được đi ra.

Sau đó lui ra sau vài bước trấn thủ cửa khoang. Đối mặt với con quái vật kia, thị vệ bình thường không thể làm được gì, chỉ đưa tiễn tính mạng mà thôi

Thương thế của quỷ nước đã khép lại, nổi giận gầm lên một tiếng, mạnh mẽ vươn tay chụp về phía Phan Ngọc, cánh tay kia mạnh mẽ hữu lực, duỗi dài ra, mang theo âm thanh xé rách không khí, nếu là người bình thường, sẽ bị nó bắt được.

Nhưng đạo kiếm quang lóe lên, cánh tay của quỷ nước bay lên bầu trời. Phan Ngọc không lùi mà tiến tới, vừa tới trước ngực của quỷ nước, hạ thấp người tránh thoát cánh tay còn lại của nó, sau đó né qua phía sau.

Lại nhìn con quỷ nước kia, đã cừng đờ đứng nguyên tại chỗ, toàn thân có chất lỏng đen đặc phun ra, sau đó hóa thành khối vụn bay lả ta. Thì ra trong nháy mắt đó, Phan Ngọc đã chém ra mười bảy mười tám kiếm, cũng chém con quỷ nước thành mười khối.

Nhưng trên mặt Phan Ngọc không có thần sắc nhẹ nhõm chút nào, tuy con quái vật kia to lớn, tốc độ cũng không chậm chút nào, tuy công kích lộn xộn, căn bản không phải là đối thủ của nàng, nhưng ai biết trong nước có bao nhiêu con quỷ nước như thế, mà bong thuyền nhỏ hẹp này, nếu một thoáng đã bị đám quỷ nước này đứng đầy, thì chiêu thức hoa mỹ thế nào cũng không còn ý nghĩa.

Phan Ngọc có ý niệm này, liền nghe tiếng nước "Ào ào ào ào" vang lên, lại có mấy con quỷ nước xuất hiện trên bong thuyền. Phan Ngọc nhẹ nhàng nhảy lên, giống như lông vũ phiêu đãng, dễ dàng kéo dài khoảng cách. Đã thấy những khối vụn bị nàng chém đứt kia đang nhúc nhích, tổ hợp với nhau, tin tưởng không qua bao lâu, nó sẽ khôi phục nguyên trạng.

Phan Ngọc cấm trường kiếm trên mặt đất, hai tay hư lung, chân khí tiến vào ống tay áo, mạnh mẽ đẩy về phía trước, nghiền nát các khối vụn kia thành bùn nhão, ngay tiếp theo đẩy ba con quỷ nước kia xuống nước.

Nhưng không cho phép nàng nghỉ ngơi thêm được bao lâu, những con quỷ nước kia lại nhảy lên bong thuyền, nàng đành phải cầm kiếm lên, ngẩng đầu nhìn qua bầu trời, chỉ thấy sương mù tầng tầng, trong nội tâm rất lo lắng, không biết Hán Văn như thế nào rồi?

...

Hứa Tiên vào lúc này khổ không thể tả, chỉ trong chốc lát công phu, hắn đã thử qua vô số biện pháp, cho dù là "Cửu Tự Chân Ngôn" hay phù lục, đều không thể đột phá tầng hỏa diễm này. Hắn có cảm giác mình giông như tề thiên đại thánh tiến vào trong lò bát quái, muôn vàn pháp thuật, tất cả biến hóa, đều vô dụng.

Kim Thân bị đốt chỉ còn lại một tầng hơi mỏng, tùy thời có thể nghiền nát.

Hồ Tâm Nguyệt hì hì cười nói:

- Ngươi còn không cầu xin sao? Chỉ cần ngươi phóng khai tâm thần, cho bổn cô nương xâm nhập vào, ta tạm tha ngươi một mạng.

Hứa Tiên cười lớn nói:

- Ta phóng khai tâm thần, ngươi dám đi vào sao?

Hồ Tâm Nguyệt một lòng muốn dùng mị thuật để khống chế mình, nếu như tâm thần bị nàng ta chiếm cứ. Vậy không xong rồi.

Hồ Tâm Nguyệt hừ lạnh nói:

- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ta sẽ cho ngươi đẹp mắt, ta sẽ tăng thế lửa lên.

Đã thấy Hứa Tiên lấy một cái đuôi hồ màu trắng ra, nói:

- Đốt tiếp đi, có lẽ cái đuôi của ngươi sẽ bị đốt cùng đấy.

Hồ Tâm Nguyệt vội la lên:

- Trả lại cho ta!

Nàng rất để ý cái đuôi hồ ly này.

Hứa Tiên nói:

- Không có vấn đề, ngươi triệt hồi thu hồi Đâu Suất Hỏa cùng ảo cảnh, sau này ta đi đường ta, ngươi đi đường ngươi, chẳng phải đẹp hay sao!

Hồ Tâm Nguyệt nói:

- Si tâm vọng tưởng, không phải chỉ là một cái đuôi thôi sao? Ta luyện trở lại là được.

Hứa Tiên lại đau đầu, lại càng lo lắng Phan Ngọc, tuy dựa vào tu vi võ công của Phan Ngọc, chèo chống một đoạn thời gian cũng không thành vấn đề, nếu qua một lúc sau, thì khó liệu.

...

Phan Ngọc chống kiếm nửa quỳ trên bong thuyền, tóc xanh rối tung che đậy dung nhan đạm mạc của nàng, thực sự có chút thở dốc, chỉ có trường kiếm trong tay vẫn sáng như trước. Bốn phía của bong thuyền lại xuất hiện nhiều quỷ nước, dày đặc thêm một tầng, những quỷ nước bị nàng chém, lại dùng nội lực triệt để nghiền nát, nàng phát hiện cũng chỉ có như vậy. Mới có thể ngăn cản những con quái vật này phục sinh.

Nhưng làm như thế cực kỳ tiêu hao nội lực, cho dù nàng quán thông hai mạch Nhâm Đốc, thì tiêu hao này cũng không chịu đựng nổi. Cho nên trong thời gian ngắn, nàng đã đánh lui hơn mười lớp quỷ nước. Nhưng chướng khí bốn phía càng dày đặc hơn, càng nhiều con quỷ nước xông về phía Phan Ngọc, bởi vì nơi đây có sinh khí, đối với những con âm quỷ này mà nói, giống như con thuyền đi trong bóng tối gặp được hải đăng.

Hồ Tâm Nguyệt ở giữa không trung, ánh mắt xuyên thấu qua sương mù dày đặc, trông thấy cảnh ngộ của Phan Ngọc vào lúc này, hơi do dự một chút, vẫn vung tay lên. Phan Ngọc chỉ cảm thấy sương mù bốn phía dày đặc hơn rất nhiều, những âm thanh quỷ kêu gào khóc kia, thoáng cái trở nên xa xôi. Nàng vừa cầm kiếm đề phòng, vừa âm thầm suy đoán nguyên do, cuối cùng không giải thích được, liền ngồi xuống đất điều tức.

Bởi vì vừa rồi Phan Ngọc hấp dẫn đại bộ phận công kích, cho nên mới có nhiều quỷ nước trèo lên thuyền, nhưng sương mù dày đặc, đám quỷ nước liền mất đi phương hướng. Bởi vì đang ở bên trong ảo ảnh, đại đa số người căn bản không phát giác bốn phía có biến đổi.

Hồ Tâm Nguyệt không khỏi bội phục kế hoạch hoàn mỹ của mình, sau khi thu thập Hứa Tiên, sẽ đi thu thập đám quỷ nước này, nhưng nếu không nhanh. Chướng khí tích tụ quá nhiều, chỉ sợ người trong thuyền phải chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK