Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Tiên nói:

- Đúng thế! Không biết các hạ là?

Nhưng tên cống sĩ này có kỳ quái nho nhỏ, đương thời đã sớm xuân về hoa nở, nhưng cổ vẫn còn quấn khăn, che nửa gương mặt, lộ ra đôi mắt lồi ra như cóc, trong đó có ánh sáng hữu thần lóe lên, âm thanh thô khàn từ trong cổ của hắn truyền ra, hơi có chút nặng nề.

Tên công sĩ này chắp tay, nói:

- Tại hạ họ Thần Chung tên Quỳ, là nhân sĩ Chung Nam Sơn. Đã sớm nghe nói đại danh của Hứa công tử, nhưng không được gặp mặt. Rốt cuộc hôm nay cũng được như mong muốn, thực sự có mắt như mù.

Lực ảnh hưởng của Hứa Tiên trong giới thơ văn cũng rất lớn.

Hứa Tiên vội vàng hoàn lễ, lại cười nói:

- Thần Chung Quỳ? Thật sự là tên rất hay.

Đây chẳng phải là Thần Chung Quỳ bắt quỷ trong câu chuyện thần tiên sao, chẳng lẽ chính là người này? Không đúng, cho dù hắn không hiểu rõ diễn tiến trong câu truyện, nhưng Thần Chung Quỳ cũng hẳn là một loại quỷ thần a.

Thần Chung Quỳ cũng cười nói:

- Mẫu thân sinh ta, từng có khuê tinh đi vào giấc mộng, cho nên mới đặt tên này.

Cổ nhân rất tin quỷ thần, hắn thấy Hứa Tiên tán dương tên của mình, cũng có vài phần tự hào, coi như không hổ đại danh Thần Chung Quỳ.

Hứa Tiên cũng không ngờ lại gặp đượcThần Chung Quỳ này a, nhỏ giọng nhìn Phan Ngọc chứng thực.

- Minh Ngọc, ngươi đã từng nghe qua đại danh của Chung Quỳ huynh sao?

Nhưng trong lòng của hắn đã xác định, có lẽ chính là thằng này.

Vượt quá dự kiến của Hứa Tiên là, Phan Ngọc nói:

- Đương nhiên nghe qua, Hán Văn ngươi không rõ à.

Hứa Tiên sững sờ, chẳng lẽ nói đời này đã có Thần Chung Quỳ sao, hắn cho rằng trùng tên mà thôi. Lại nghe Phan Ngọc nói tiếp:

- Thời điểm thi Hội, Chung huynh xếp hạng thứ hai đấy.

Lại nhìn Thần Chung Quỳ chắp tay nói:

- Khuê tinh đi vào giấc mộng, đây là điềm báo thượng hạnh, xem ra Trạng Nguyên lần này. Không phải Chung huynh không ai có thể hơn.

Thần Chung Quỳ vội vàng khiêm nhượng, tán thán nói:

- Nếu ta không đoán sai, vị huynh đài này chính là Hội Nguyên lần này, Phan Ngọc Phan công tử a! Quả nhiên là phong độ tư thái tuyệt luân, phong độ tư thái tuyệt luân!

Lời tán thưởng này hơi có chút ảm đạm. Sau đó đổi chuyện khác, hỏi Hứa Tiên gần đây có tác phẩm xuất sắc nào không.

Hứa Tiên gần đây cũng có viết ra mấy thủ thơ, làm cho Thần Chung Quỳ khen không ngớt lời, những cống sinh khác cũng cúi đầu phẩm vị, thầm than Hứa Tiên quả nhiên danh bất hư truyền, những lời vừa rồi hẳn là khiêm tốn mà thôi, tài hoa như thế làm sao tam giáp được? Xem ra phải đánh giá lại người này.

Hứa Tiên còn đang suy nghĩ xem vị trước mặt mình có phải là đại thần bắt quỷ hay không, nghe ý tứ của Phan Ngọc.Trên thế giới này có lẽ không có nhân vật Thần Chung Quỳ như thế, chính mình từ nhỏ tới lớn cũng chưa từng nghe danh hào của Thần Chung Quỳ, có lẽ khả năng lớn nhất chính là trùng tên, nghe nói Thần Chung Quỳ tướng mạo thật sự ghê tởm, hắn lấy vải che mặt cũng hiểu được.

Càng làm hắn để ý chính là mấy chữ "Khuê tinh đi vào giấc mộng", cái gọi là khuê tinh, chính là một trong hai mươi tám tinh túc, chính là tinh cầu đầu tiên của tây phương Bạch Hổ -- Khuê Mộc Lang. Chẳng lẽ Thần Chung Quỳ này cũng là tinh quân chuyển thế, như vậy, cũng nói thông chuyện bắt quỷ này a, nhưng không biết hắn thành quỷ thần thế nào, là công đức thành thánh, hay có cơ duyên khác.

Hứa Tiên cũng lo lắng một phen, xem ra mình quá xem nhẹ tài tử trong thiên hạ, thì ra tưởng rằng nhìn thấy Trình Tàng Kiếm có văn chương xuất chúng là khó ai bì được, lại không nghĩ nửa đường giết ra Thần Chung Quỳ, phàm là thần tiên chuyển thế, đều thông minh lanh lợi vượt qua thường nhân, mà Thần Chung Quỳ này có thể đứng thứ hai trong thi Hội, học vấn cũng đã so sánh được với Phan Ngọc rồi. Như vậy, chức Trạng Nguyên của Phan Ngọc không dễ dàng.

Đúng, dường như Thần Chung Quỳ từng đạt được Trạng Nguyên, "Khuê tinh đi vào giấc mộng" có tên gọi chính thức là "Tinh Khôi đi vào giấc mộng", đời sau có truyền lưu một loại Khôi Tinh Thích Đấu Đồ, trên tay phải của sao Khôi có cầm bút da, xưng là chu bút, ý vi dùng bút điểm tên người, còn có một tiểu quỷ dâng sách. Tay trái cầm một cái ống mực, chân phải đứng một chân, dưới chân giẫm lên một con cá Ngao Đầu Bộ trên biển, ngụ ý đạt được Trạng Nguyên trong khoa cử, là khôi thủ! Nghe đồn Bao Chửng Bao Thanh Thiên từng có "Khôi tinh đi vào giấc mộng ", về sau quả nhiên trúng Trạng Nguyên, lần này Phan Ngọc thật sự nguy hiểm rồi.

Phan Ngọc thấy Hứa Tiên nhíu mày không nói, ân cần hỏi thăm:

- Hán Văn, ngươi làm sao vậy?

Hứa Tiên nói:

- Không có gì!

Tuy Phan Ngọc trúng Trạng Nguyên, hắn sẽ có cảm giác thành tựu. Nhưng danh tiếng của chức Trạng Nguyên này hắn không để bụng, nhưng lần này liên quan tới lựa chọn hôn phu của Nhu Gia công chúa a.

Dù Doãn Hồng Tụ không nói, Hứa Tiên cũng không phải người ngu, Phan Ngọc không có hôn phối, lại tuấn dật phi phàm, sau lưng có quyền thế của Phan gia. Lần này tuyển phò mã kết quả rất có thể chính là Phan Ngọc, nếu như Phan Ngọc lại trúng Trạng Nguyên, thì đây là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, hoàng gia thường có truyền thống gả công chúa cho Trạng Nguyên chưa có hôn phối a.

Hứa Tiên cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, tuy nhiên để cho Nhu Gia gả cho một nữ tử, sẽ ủy khuất cho nàng. Nhưng Hứa Tiên không có khả năng cải biến chuyện của hoàng thất, thứ hai không có khả năng vạch trần thân phận chân thật của Phan Ngọc, cũng chỉ có thể mặc kệ phát triển, hơn nữa đối với Nhu Gia mà nói, chưa hẳn là chuyện không tốt, thân thể của nàng gầy yếu, tính cách lại nhu nhược, nếu như gả cho nam tử khác, chỉ sợ nàng chịu ủy khuất. Đến lúc đó nàng thân đã có hôn phu, chính mình không dễ nhúng tay vào. Không bằng cho ở lại bên người của Phan Ngọc, nuôi vài năm nữa lớn lên, sẽ tự có lựa chọn của riêng mình, quyền chủ động vẫn nằm trong tay của Nhu Gia.

Nhưng Hứa Tiên biết rõ, đây chỉ là chuyện trong tưởng tượng của hắn mà thôi, chuyện này phát triển như thế nào, hắn cũng không có nắm chắc được bao nhiêu phần, đáng tiếc Ngư Huyền Ky không biết ở nơi nào, bằng không đi hỏi nàng ta một chút. Mà Thần Chung Quỳ xuất hiện, không thể nghi ngờ càng làm chuyện này thêm xấu hơn.

Phan Ngọc cũng nhìn ra suy nghĩ của Hứa Tiên, vỗ vỗ tay của hắn, mỉm cười nói:

- Yên tâm đi, ta sẽ hết sức nỗ lực!

Hứa Tiên gật gật đầu, nhưng trong lòng thì an định lại, cho dù chuyện này phát triển như thế nào, hắn cũng dùng thực lực của mình thủ hộ cho Nhu Gia được bình an.

Khi Hứa Tiên đang có nhiều suy nghĩ trong đầu, hào khí trong xe hơi lung lay một chút, liền cảm giác một hàng xe ngựa dừng lại, ngoài xe không biết là người phương nào nói:

- Chớ có lên tiếng!

Đến Hoàng Thành.

Trong xe ngựa, rất nhiều người cũng không khỏi chỉnh lại thân thể, một lát sau, xe ngựa mới lại tiếp tục đi, tốc độ cũng chậm hơn rất nhiều, trong xe không tiếp tục nói chuyện, phảng phất trong nháy mắt tiến vào Hoàng Thành, mọi người đã lây nhiễm khí tức thanh tịnh nơi này.

Cống sinh tiến hành thi đình, vốn là không có tư cách cưỡi xe ngựa ở trong Hoàng thành, đây là Hoàng đế đời trước đặt ra điều lệ, để cho đám học sinh có công danh cảm giác được quang vinh đặc biệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK