Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Vân Yên biến thành cổ quái, cúi đầu thấp hơn.

Hứa Tiên nhẹ nhàng nói hai chữ.

- Là thực.

Cơ tim của lão đầu tử co thắt lại, nghe câu tiếp theo.

- Nhưng không phải ta nói, là thê tử ta nói.

Lão đầu tử hòa hoãn lại một chút.

- Vậy thì khá tốt, vi sư cũng vì mặt mũi của các ngươi, nhất định phải giúp ngươi làm tin đồn này chìm xuống, chỉ nói nữ tử ăn nói bừa bãi. Ai, ngươi hôm nay là cây to đón gió, càng nên khiêm tốn làm người, Khổng Tử nói... Mạnh Tử viết...

Tống lão đầu tận tình khuyên bảo khích lệ lấy.

Hứa Tiên chỉ thầm nghĩ, quả nhiên không thú vị, đồn đãi biến chủng vô cùng nhanh chóng! Nhưng cũng nằm trong dự liệu của hắn, chính mình còn trẻ thành danh khó tránh khỏi bị người ta đố kị. Ngày thường còn không quá lộ ra, nhưng thời điểm này, không thiếu người châm ngòi thổi gió, hận không thể đâm cho Hứa Tiên một đao.

Lời này vừa ra, một khi lan truyền ra, là thật là giả, là ai nói cũng không sao cả. Đừng nói những lão đầu, cho dù là ngôi sao sáng của văn đàn cũng không thể muốn bỏ qua. Trừ phi mình tự nhận là sợ, mới có thể chuyện lớn hóa nhỏ việc nhỏ hóa không.

- Lão già chết tiệt, ngươi nói ai là nông cạn nữ tử?

Từng tiếng quát, Hồ Tâm Nguyệt thướt tha đi tới.

- Yên nhi muội muội, đi lên, cho hắn nhìn thấy lợi hại của ngươi.

Vân Yên hung hăng trừng mắt nhìn Hồ Tâm Nguyệt. Vạn phần hối hận vì mình nhất thời vô ý, gây phiền toái như vậy.

Tống phu tử chỉ vào Hồ Tâm Nguyệt.

- Ngươi... Ngươi là người nào, lại dám nói lão phu như thế?

Lúc này không giống ngày xưa, từ khi Hứa Tiên thăng chức rất nhanh, hiện tại hắn cũng là người có thân phận địa vị.

Hồ Tâm Nguyệt làm sao đặt một phàm nhân vào trong mắt, nói:

- Ngươi làm vật gì, dám nói như vậy với bổn cô nương.

Còn lôi kéo Vân Yên.

- Ngươi thất thần làm gì, nhanh lên ah!

Vân Yên đẩy tay Hồ Tâm Nguyệt ra, nói:

- Ngươi đừng nói.

Mắt thấy sắp có tranh chấp, Hứa Tiên quát khẽ một tiếng.

- Đủ!

Vân Yên cùng Tống lão phu tử câm như hến, Hồ Tâm Nguyệt mỉm cười nhìn qua Hứa Tiên, thầm nghĩ: rốt cục tức giận sao?

Hứa Tiên đứng lên nói:

- Phu tử không cần lo lắng, đệ tử tự có chừng mực, ta còn có chút gia sự cần xử lý, ngày sau sẽ tới nhà bái phỏng.

Sau đó tiễn Tống lão phu tử ra cửa.

Tống phu tử ở trước cửa dặn dò, nói:

- Hán Văn, có câu: ‘ tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ ’, người nhà tuyệt đối không quá dung túng như vậy, bằng không thì thị sủng mà kiêu. Đây là tai họa. Có câu: ‘ gia có hiền thê phu không bị tai họa bất ngờ ’, ta thấy bên cạnh ngươi, không quá lương thiện, nên sớm ngày hưu ra khỏi cửa.

Mặc dù Hứa Tiên cũng nghĩ như vậy, nhưng lúc này cũng chỉ có thể ứng phó.

Trở lại phòng khách, Vân Yên tiến lên hỏi:

- Phu quân, vậy phải làm sao bây giờ?

- Biện pháp tốt nhất để giải quyết nữ nhân không biết tiết chế lời nói, nên ngâm lồng heo đi.

Hồ Tâm Nguyệt vuốt ve sợi tóc, nháy mắt mấy cái với Hứa Tiên, trong mắt lộ ra nét mị hoặc, nói:

- Nghe hắn nói, người ta tình nguyện để cho Hứa đại quan nhân trừng phạt, tùy ngươi muốn ta làm cái gì...

Lời chưa nói hết, làm lòng người sinh diệu tưởng.

Hứa Tiên sờ lên cằm, trầm ngâm trong chốc lát, nói:

- Tùy tiện, ta nên làm gì với ngươi?

Hồ Tâm Nguyệt nhẹ nhàng cười cười, nói:

- Đó là đương nhiên.

Vân Yên có chút khẩn trương cầm tay của Hứa Tiên, muốn nói lại thôi. Nàng tuyệt đối không phải người lương thiện, nhưng lúc này khuyên can chỉ sợ Hứa Tiên không thích.

- Từ hôm nay trở đi, tất cả cơm nước do ngươi làm, thuận tiện quét dọn vương phủ một lần, trong hoa viên đã lâu rồi không xử lý, cũng nên tu bổ thật tốt một lần...

Hứa Tiên lại nói từng việc ra, trên mặt Hứa Tiên càng lúc càng vui vẻ, sắc mặt Hồ Tâm Nguyệt thì càng lúc càng khó coi.

Nương theo đó là tiếng cười như chuông bạc, Tiểu Thanh đi tới, nói:

- Hồ ly, ngươi không nên nuốt lời.

Hồ Tâm Nguyệt hung ác nói:

- Ngươi mơ tưởng!

Nàng tới nơi này cũng không phải vì làm loại chuyện này.

Hứa Tiên nói:

- Tiểu Thanh, giam nàng ta lại. Đợi sau thiên kiếp mới được thả ra. Yên nhi, từ hôm nay trở đi chúng ta đóng cửa từ chối tiếp khách, ai cũng không gặp.

- Tốt.

Tiểu Thanh tiến lên bắt lấy cổ tay của Hồ Tâm Nguyệt.

Hồ Tâm Nguyệt cười lạnh nói:

- Ngươi muốn làm gì, phong bế pháp lực của ta còn chưa đủ sao? Hôm nay còn muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chuyện này là quân tử nên làm sao? Ngươi làm như vậy, mơ tưởng sẽ hóa giải chuyện của ta và ngươi.

Nàng tự nhận hiểu vài phần tính tình của Hứa Tiên, đúng là "Quân tử có thể lấn", chỉ cần mình không sử dụng pháp thuật, Hứa Tiên trở ngại mặt mũi không biết nên làm thế nào với nàng, cho nên mới lớn mật buông tha pháp lực.

Hứa Tiên dựng thẳng ngón trở lên, mỉm cười nói:

- Ta nói rồi ta là quân tử sao? Lại nói, lợi dụng thiện ý của người khác là chuyện đáng xấu hổ nhất.

Hồ Tâm Nguyệt nói:

- Nói đến nói đi, ngươi cũng không quá đáng là muốn đem các nàng trói bên cạnh ngươi, cam tâm làm người phụ thuộc của ngươi, đêm qua những lời ngươi nói chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi, nam nhân các ngươi không có tên nào khác nhau.

Hứa Tiên chậm rãi ngồi xuống, uống một ngụm trà nói:

- Ta biết rõ ngươi nói chuyện đều là thật tâm với các nàng, cũng không phải lừa gạt các nàng, thậm chí còn tốt cho nàng cũng không nhất định, cho nên ta mới phóng túng cho ngươi, nhưng mà, ngươi quên một sự kiện.

- Ta quên cái gì?

- Ngươi lúc ban đầu nói, muốn lưu lại để thể nghiệm sinh hoạt của chúng ta. Hiện tại ngươi muốn người khác phải theo sinh hoạt của ngươi, có phải nên chăm chú theo sinh hoạt của người khác không?

Hồ Tâm Nguyệt sững sờ, phản bác nói:

- Giặt quần áo nấu cơm là thể nghiệm sinh hoạt của các ngươi sao? Rõ ràng là đang khi dễ ta!

Hứa Tiên không đếm xỉa tới cười nói:

- Tùy ngươi nói như thế, nhưng mọi thứ đều phải có cái giá lớn, có đôi khi không thể không làm ra thỏa hiệp, đạo lý kia Hồ cô nương hẳn cũng hiểu a! Hiện tại nên chọn đi, hoặc là bị giam lại, cái gì cũng làm không được, hoặc là nghe theo ta phân phó.

Hồ Tâm Nguyệt suy nghĩ một lát, khẽ cắn răng ngà nói:

- Tốt, một ngày ba bữa, giặt quần áo nấu cơm ta đều có thể làm. Nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta, không cho phép quấy rầy chuyện của ta.

Hứa Tiên buông trà chén nhỏ, mỉm cười nói:

- Không có vấn đề, chúng ta sẽ đánh bạc một hồi, nhìn xem rốt cuộc là ai cải biến ai a!

Hồ Tâm Nguyệt tự tin nói:

- Đợi các nàng nếm qua sơn trân hải vị, còn ăn khoai lang nát của ngươi sao.

Hứa Tiên nói:

- Nếu như các nàng thật sự có con đường hạnh phúc hơn, đó cũng là kỳ vọng của ta.

...

Trong hoa viên, Hồ Tâm Nguyệt cầm cây kéo tu bổ hoa viên, trừng mắt lạnh lùng nhìn bàn tay đang cắt lá, không ít hoa tươi thưa thớt trên đất cũng không để ý, nói cho đúng là cắt bỏ hoa của Hứa Tiên, trong nội tâm càng mắng Hứa Tiên một ngàn tám trăm lượt, tuy đã có ước định cùng quyết tâm, nhưng thực sự không nên làm loại chuyện này, hãy để cho nàng cảm thấy bị khuất nhục, làm công việc của hạ nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK