Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thời điểm lúc này nơi nào sẽ có cá cắn câu, vậy mà nói ngươi cũng sanh ở Giang Chiết a.

Hứa Tiên bất đắc dĩ, cũng không thể nói với nàng mình đang tu tiên a.

- Ai, nói cho ngươi biết a, ta là tại tu tiên!

Thanh Loan mở to hai mắt, từng chữ từng chữ một mà nói:

- Tu... Tiên...

Rồi sau đó ôm bụng cười to không thôi, tiếng cười thanh thúy tại mặt sông phiêu đãng. Nếu như là một hòa thượng đạo sĩ nói như vậy, nàng có lẽ còn có thể bán tín bán nghi, nhưng Hứa Tiên cách ăn mặc tú tài lại cũng nói cái gì tu tiên thì có đánh chết nàng cũng không tin.

Hứa Tiên nhếch miệng mỉm cười:

- Có nói ngươi cũng không tin, coi như ta là đang đợi một con cá ngốc. Cái này gọi là người nguyện mắc câu.

Thanh Loan lại cảm giác ở bên trong nụ cười của hắn không có hảo ý, vừa rồi chính mình nhịn không được đánh thức hắn, chẳng lẽ con cá ngốc kia là ý chỉ mình, cộng thêm ấn tượng đầu tiên rất ác liệt nên sắc mặt Thanh Loan lập tức âm xuống. Nàng hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.

Hứa Tiên yên lặng nghiêng đầu sang một bên, cũng không biết ở đâu đắc tội nàng:

- Này, như thế nào đột nhiên tức giận vậy?

Thanh Loan Loan ở bên trong cũng không ngoái lại đi vào cửa.

Hứa Tiên nhún nhún vai, tiếp tục nghiệp lớn câu cá của hắn. Thanh Loan bực mình tiến vào buồng nhỏ trên tàu, thấy người say đầy sảnh, có không ít người đều điên đảo tây lệch đi ra. càng có một số người động tay động chân với thị nữ bên người. Có một tú tài thấy nàng tới, say khướt chào đón, còn tưởng nàng là thị nữ tầm thường. Vừa vươn tay ra, đã bị Thanh Loan vung lên đánh bay.

Mà trong mắt Thải Phượng cũng có chút men say, Thanh Loan biết tiểu thư tuy rằng tự ý ẩm, nhưng cũng có chút say. Vốn thời điểm lúc này có lẽ thời khắc đứng ở bên người tiểu thư mới phải, nhưng thấy Phan Ngọc ngồi ở bên cạnh tiểu thư vẫn như cũ một ít phó lạnh nhạt như nước, chẳng những không có chút nào vượt rào, hơn nữa có người hướng Thải Phượng mời rượu cũng đều bị Phan Ngọc phất phất tay ngăn lại, nếu là có người không biết trời cao đất rộng đùa nghịch thì ánh mắt của Phan Ngọc khiến cho tên kia mềm nhũn rời đi. Dù sao Thải Phượng lại đa tài đa nghệ, nhưng trong lòng mọi người cũng chỉ là một ca kĩ mà thôi, nhưng đắc tội Phan công tử cũng không phải là đùa giỡn được rồi.

Thanh Loan không khỏi bội phục ánh mắt của tiểu thư, Phan Ngọc nói chuyện tuy rằng đáng ghét, nhưng thật là một quân tử. Tiểu thư bên cạnh hắn xác thực sẽ không để cho người khác khi dễ tiểu thư, cũng khó trách tiểu thư sẽ đối với Phan Ngọc động tâm như vậy. Ngẫm lại vừa rồi Hứa Tiên nói, cũng biết chính mình sợ là trách lầm hắn, càng chán ghét hào khí bên trong buồng nhỏ trên tàu này, nàng lại đi ra ngoài.

Nàng chính là như vậy tính tình chính là như vậy, người ta đối với tiểu thư tốt nàng thì ưa thích, người ta đối với tiểu thư không tốt nàng thì đáng ghét. Tối nay thấy biểu hiện của Phan Ngọc cũng không khỏi buông xuống một ít điểm oán hận ngày xưa. Nếu như dùng tâm bình tĩnh đến xem, Phan công tử cùng Hứa công tử chính là quân tử khó gặp a.

Đi ra bên ngoài khoang thuyền, thấy Hứa Tiên như lão tăng nhập định ngồi câu cá, phảng phất căn bản không thèm để ý có cá cắn câu có hay không. Thanh Loan buông thành kiến, thấy Hứa Tiên có một ý chí lỗi lạc. Bất quá "Tu tiên?", ngẫm lại vẫn cảm thấy rất muốn cười. Nhưng ngẫm lại vừa rồi chính mình đối với hắn là hơi quá, nguyên lai trách lầm hắn, lại có chút xấu hổi buồn bực.

Thanh Loan đi qua đẩy đẩy Hứa Tiên, Hứa Tiên dừng lại tu luyện, có chút buồn bực mà nói:

- Làm sao ngươi lại trở lại?

Trong lòng Thanh Loan rất không vui. Người ta gặp nàng đều phải xuất hiện bộ mặt vui vẻ, còn dáng vẻ của tên này rất mất hứng. Nhưng hắn là quân tử, mình đã trách lầm hắn, một câu xin lỗi cũng phải nói chứ? Vì thế Thanh Loan ấp úng mở miệng nói:

- Vừa rồi trách lầm Hứa công tử, xin Hứa công tử rộng lòng tha thứ.

Hứa Tiên sững sờ, tựa hồ đã minh bạch cái gì, không khỏi bật cười nói:

- Ngươi tự coi ngươi là cá ngốc sao? Đúng là đủ ngốc mà.

Thanh Loan đỏ mặt, dậm chân một cái, càng phiền muộn, vốn nói không phải nàng, hiện tại ngược lại tự mình nhảy vào rọ, đúng thật không thể phản bác.

Hứa Tiên thấy tư thái tiểu nữ nhi của nàng thì không khỏi động lòng, hắn nói:

- Ngươi không hung dữ như trước, ta cảm thấy rất đẹp a.

Ngôn từ hiện đại, tật xấu tùy ý đại khái là không đổi được rồi.

Thanh Loan ngẩn ngơ, đang muốn quát hắn háo sắc thì lại thấy thần sắc Hứa Tiên chân thành, chẳng biết tại sao nàng không thẻ nổi giận, mà chỉ thở gài, ngồi ở bên cạnh thuyền. Tuy rằng vẫn cùng Hứa Tiên duy trì một khoảng cách, nhưng là nàng lần thứ nhất chủ động cách nam nhân gần như vậy. Có lẽ chỉ là bởi vì, một loại cảm giác mà thôi. Không có tính cách xem thường, cũng không có tạm nhân nhượng nịnh nọt vì lợi ích toàn cục. Khen ngợi phát ra từ nội tâm như vậy chính là tán thưởng của người nam tử đối với nữ tử thưởng, không chứa lấy bất luận những vật khác.

Ngang hàng mà tự nhiên.

Có lẽ chỉ có hai thứ này mới là bỏ đi phòng bị tốt nhất. Hứa Tiên thấy mặt của nàng đột nhiên ưu sầu, Thanh Loan ngửa mặt lên nhìn trăng sáng có chút buồn bã, nhưng hình tượng tuyệt mĩ vô song.

Hứa Tiên nhẹ nhàng nói:

- Nhớ nhà sao?

Thanh Loan khẽ gật đầu, lại cũng không nói chuyện. Cho dù buông một ít phòng bị, cũng hiểu được sẽ không liền đem chuyện xưa của nàng nói cho người khác nghe.

Hứa Tiên thở dài một hơi. Nhà của hắn cũng không phải ở đây. Lưu lạc cuộc đời này hơn mười năm, cố nhiên có một tỷ tỷ. Nhưng kiếp trước đủ loại sự tình sao có thể quên được cơ chứ? Hai người nhìn qua ánh trăng nhất thời không nói gì.

Hứa Tiên không khỏi ngâm nói:

- Nhân ngôn lạc nhật thị thiên nhai, vọng cực thiên nhai bất kiến gia!

Đúng vậy, mặc dù có thể đến chân trời xa xăm xa, nhưng ngăn cách hết thảy thì chính là thời gian cùng không gian.

Thanh Loan tuy rằng không biết rõ hàm nghĩa bên trong câu của Hứa Tiên, nhưng mà có thể cảm thấy hắn phiền muộn, nàng lại nhẹ giọng cười nói:

- Nào có cái gì Lạc Nhật ah!

Hứa Tiên nghe thấy nàng cười cười, trong lòng cũng thoải mái không ít. Hắn cũng không phải người đa sầu đa cảm, cũng là thấy tức cảnh sinh tình mà thôi

- Đúng vậy a, không phải cảnh này, hẳn là: cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương.(Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ quê hương)

Hai câu này cực kỳ rõ nghĩa khiến Thanh Loan cũng nghe được rõ ràng, hai câu này truyền xướng thiên cổ danh ngôn, cũng không khỏi càng thêm xúc động lòng của nàng, vẻ thê lương trên mặt càng thêm dày đặc.

Hứa Tiên có chút hối hận, thật vất vả khiến nàng thoải mái cười cười, sao lại ngâm loạn phá thơ. Lý Bạch trên đời, đại khái muốn biểu thị mãnh liệt bất mãn rồi.

Hứa Tiên đột nhiên nhớ tới một vật, nói:

- Đưa ngươi kiện đồ vật a, xem như lần trước Sơ Tuyết Thí bồi tội với ngươi a.

Thanh Loan "Nha" một tiếng, cũng không thế nào vui mừng, người khác đưa Kim Ngân châu ngọc số lượng cũng không ít rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK