Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như xảy ra ở nhà của mình, chính mình đại khái cũng xúc động bất tỉnh, chớ nói chi Lương vương đã lớn tuổi rồi.

Hắn trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên vui hay nên cảm thán, nếu Lương vương bệnh không dậy nổi, ít nhất cũng tạm thời giải trừ nguy cơ của Phan gia, xem như trời cứu!

Hứa Tiên lúc này dùng Ẩn Thân Phù, triệt để biến mất trong bóng tối mênh mông của htanfh Trường An, hắn chỉ sợ bốn kiện cống phẩm phiên bang không đủ đả kích Lương vương, cố ý mở rộng ảnh hưởng, thuận tay nện tràng diện a.

Thời điểm này, hắn còn không biết Lương vương đã bất tỉnh.

Hứa Tiên đi vào phủ Phan vương, thời điểm này, mây mù đã tán đi, lộ ra ánh trắng sáng tỏ như nước, bao phủ cả thành Trường An.

Hứa Tiên nhảy tung tăng, ánh mắt nhìn thấy một bóng người, cách ăn mặc thật là quái dị, nhưng không biết đang định làm gì.

...

Trong phủ quận chúa ở nội thành. Doãn Hồng Tụ cùng Nhu Gia công chúa còn chưa chìm vào giấc ngủ, nằm cùng giường nói chuyện với nhau.

Nhu Gia công chúa mềm mại nằm trên ngực của Doãn Hồng Tụ, gối đầu lên bộ ngực sữa mềm mại của Doãn Hồng Tụ, hỏi:

- Tỷ tỷ, ngươi đang suy nghĩ gì?

Doãn Hồng Tụ ôm nàng lấy bả vai gầy gò của nàng, bất đắc dĩ nói:

- Ngươi đã lớn như vậy, còn muốn ta ngủ cùng với ngươi.

Nhu Gia công chúa rủ lông mi xuống, nói:

- Ta ngủ một mình, luôn ngủ không được. Hai người, rất ấm áp.

Chợt truyền có âm thanh chấn động, Nhu Gia công chúa vội vàng rút đầu vào trong chăn, âm thanh này vô cùng to lớn.

- Sét đánh sao?

Trên mặt Doãn Hồng Tụ xuất hiện vẻ kinh ngạc, đây là động tĩnh gì? Vén chăn lên, đứng dậy bước xuống giường. Mặc dù trong phòng có lò sưởi, cho nên không lạnh, nhưng đùi ngọc lõa lồ cũng làm cho nàng cảm thấy hàn ý, tìm quần áo khoác lên, đi ra ngoài cửa, cách cửa sổ hỏi thị nữ:

- Là chuyện gì xảy ra? Đi nghe ngóng một chút.

Nàng ra lệnh, tầng tầng truyền lại, sau đó có hạ nhân đi nghe ngóng.

Phủ quận chúa cùng phủ Lương vương, đều nằm trong nội thành Trường An, nhà của quan lại quyền quý. Cách xa nhau cũng không quá xa. Chẳng được bao lâu, hạ nhân đã đưa tin:

- Quận chúa điện hạ, là có kẻ trộm náo loạn phủ Lương vương, đánh sập đại môn và bình phong của phủ.

Doãn Hồng Tụ lại nói:

- Nói bậy, trong thiên hạ làm gì có kẻ trộm nào đi đánh sập đại môn và bình phong chứ? Ngươi biên chuyện mê sảng lừa ta sao?

Tên hạ nhân ủy khuất, nói:

- Tiểu nhân sao dám lừa gạt quận chúa điện hạ, tiểu nhân đã tiến lên xem xét, nhưng chỗ đó đã bị Cận Kim Vệ phong tỏa, cho nên dõi mắt từ xa nhìn qua vài lần, đại môn cùng bình phong ở cổng đúng là không còn, trong lòng của tiểu nhân vẫn cảm thấy kỳ quái! Tên trộm này quá lợi hại a...

Tên hạ nhân không ngừng nói ra.

Doãn Hồng Tụ suy nghĩ một chút, nói:

- Ngươi đi xuống đi. Ngày mai đi phòng thu chi lĩnh thưởng.

Hạ nhân "Dạ" một tiếng, vui mừng lui xuống.

Doãn Hồng Tụ đi vào trong phòng, Nhu Gia công chúa hỏi đã xảy ra chuyện gì, Doãn Hồng Tụ đem lời của hạ nhân nói lại cho nàng biết.

Nhu Gia công chúa nghe xong, lập tức tung chăn mền ra, cười run cả người.

- Có kẻ đi trộm, lại đánh sập đại môn và bình phong hay sao, vậy cũng là trộm à? Quá buồn cười, tỷ tỷ, ngươi nhất định bị lừa.

Trong tiếng cười mang theo vài phần nhu nhược.

Doãn Hồng Tụ nói:

- Ngày mai ta điều tra hắn dám lừa gạt ta, xem ta phạt hắn như thế nào.

Ngẫm lại, cũng cười rộ lên. Tiếng cười từ từ thấp xuống, nàng ngồi bên cạnh bàn, nâng má ngọc, si ngốc xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhu Gia công chúa lại thò đầu ra khỏi chăn, hỏi:

- Tỷ tỷ, ngươi còn đang suy nghĩ Nhị Lang thần sao?

Doãn Hồng Tụ sững sờ, sau đó nhớ lại mình nói mấy câu trong miếu Nhị Lang thần, lắc lắc đầu nói:

- Không phải.

Mấy câu đó chỉ thuận miệng nói mà thôi, suy nghĩ thật sự của nàng, tuổi tác trong bất tri bất giác lại lớn lên rồi, nhưng nơi quy túc của mình là ở đâu?

Lại nghe một âm thanh ngoài cửa, chỉ thấy một thân ảnh, đứng ở cửa sổ. Mày long mắt phượng, răng trắng tiên môi, tư thế bồng bềnh xuất thần, dáng vẻ vô cùng thần tuấn.

Doãn Hồng Tụ nhìn kỹ lại, bộ dáng này có quan hệ trực tiếp tới Nhị Lang thần trong miếu a, không kém mảy may.

Doãn Hồng Tụ lập tức cả kinh, đứng lên nói:

- Không biết tôn thần hạ phàm, cho nên không thể tiếp đón từ xa.

Nhị Lang thần nhảy vào trong phòng, đóng cửa sổ lại, nhìn qua Doãn Hồng Tụ, da thịt thắng tuyết, tóc mai bồng bềnh. Trên mặt ngọc có đôi mị nhãn đang đảo qua, trong ba phần xuẩn thủy có bảy phần làn thu thủy (chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp), lúc này đang mặc áo mỏng trong phòng, càng lộ ra dáng người vô cùng thướt tha.

Doãn Hồng Tụ vội hỏi:

- Không biết tôn thần hạ phàm có chuyện gì không?

Thầm nghĩ trong lòng: chẳng lẽ là lời nói của mình, đã gọi thần tiên tới.

Nhị Lang thần cười nói:

- Phu nhân quên lời nói hôm nay rồi sao?

Giống như lơ đãng quét mắt nhìn qua giường.

Nhu Gia công chúa trốn ở trong chăn, lộ con ngươi trong suốt ra ngoài, bị hắn nhìn lên, vội vàng lùi về trong chăn.

Doãn Hồng Tụ lập biết ý nghĩa, miễn cưỡng nói:

- Là tiểu nữ tử nói lỡ, cho nên tôn thần hiểu lầm, thỉnh tôn thần thứ tội, ngày sau nhất định sẽ tới miếu dâng hương xin lỗi, hôm nay trời đã về khuya, không tiện chiêu đãi tôn thần.

Nàng đã thủ thân như ngọc nhiều năm qua, cho nên gì là thần, vô luận chân thần hay giả thần, sao chỉ nói một câu mà thất thân chứ.

Có câu: mời thần dễ, tiễn thần khó, sắc mặt Nhị Lang thần biến đổi, nói:

- Bản thân nghe thấy ngươi cầu xin, ngàn dặm xa xôi chạy đến đây hoàn thành tâm nguyện của ngươi, hôm nay chỉ nói một câu hiểu lầm là xong sao?

Doãn Hồng Tụ nói:

- Tiểu nữ tử liễu yếu đào tơ, sao có thể lọt vào phám nhẫn của tôn thần, kính xin tôn thần tha thứ.

Nhị Lang thần chau mày, nói:

- Chuyện này không phải do ngươi.

Doãn Hồng Tụ mắt thấy không thể nói phục hắn, há miệng muốn kêu lên, bị Nhị Lang thần lung lay điểm một ngón tay, nhất thời không thể động đậy, ngây ngốc tại chỗ.

Nhị Lang thần đi tới, mỉm cười nói:

- Phu nhân chớ sợ, trôi qua tối nay, ngươi sẽ biết được chỗ tốt của bổn thần.

Trong nội tâm Doãn Hồng Tụ bối rối, mà Nhu Gia công chúa ở trên giường, đã sớm bị dọa nói không ra lời.

Nhưng vào lúc này, cửa sổ bị nghiền nát, một đạo bóng đen xâm nhập vào trong phòng, thò tay bắt lấy cánh tay của Nhị Lang thần. Nhị Lang thần kinh hãi, vội vàng tránh đi, nhìn hằm hằm người tới, lại thấy người này mặc hắc y che mặt, cũng không nhiều nói, thò tay chưởng tới. Hắn chỉ cảm thấy một cổ kình phong đánh úp lại, vội vàng ngăn cản, lại bị kình phong đó đánh bay ra cửa.

Lúc này đã kinh động hạ nhân, trong phủ quận chúa có tiếng người vang lên

Nhị Lang thần mắt thấy chuyện tốt không thể làm, oán hận nhìn qua Hứa Tiên, định thoát thân.

Hứa Tiên làm sao chịu buông tha cho hắn, hai tay hợp lại đánh tới, một cự long gầm thét thôn phệ Nhị Lang thần.

Trong nội tâm Hứa Tiên cảm thấy quái lạ, chẳng lẽ chết rồi sao? Chạy lên quan sát. Cũng chỉ có có mảnh nhỏ của quần áo bị xé rách, người nọ không biết thi triển pháp thuật gì, mượn cơ hội bỏ chạy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK