Mục lục
[Dịch] Hứa Tiên Chí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Yên cười yếu ớt nói:

- Phu quân thi từ đương nhiên tuyệt thế vô song, nhưng văn vẻ lại kém quá nhiều, quả thực không giống như một người làm ra.

Liên quan đến chuyện này, nàng am hiểu nhất, nàng cũng xuất ra tư thái, muốn tranh giành một hồi.

- Cũng giống như ngày đó, "Sợ đại nhân nói như vậy" khúc dạo đầu của phu quân đã có sai lầm.

Hứa Tiên quay đầu lại nói:

- Sai lầm cái gì?

Liền thấy nàng nghiêm trang đem trọn quyển sách văn vẻ bác bỏ một phen, nơi nào cần phải sửa, địa phương nào không nên vấn đáp như vậy. Cẩn thận tới mức tính tình của chủ khảo đối với tình hình chính trị đương thời, tất cả đều cân nhắc. Hoàn toàn không giống như gà mờ văn vẻ như Hứa Tiên. Tư thái ít đi vài phần nhu nhược giống như chim non nép vào người, nhiều hơn vài phần kiêu ngạo giống như Phượng Hoàng, ở trong mắt của nàng. Những người được xưng là tài tử trong thiên hạ, vốn không có bao nhiêu. Nếu như nàng được đi thi khoa cử, cho dù không đậu Trạng Nguyên, thì Bảng Nhãn, Tham Hoa cũng không thành vấn đề. Thừa sức làm tiên sinh của Hứa Tiên.

Cuối cùng làm ra phán đoán giống như Văn Xương Đế Quân.

- Nếu dựa vào tiêu chuẩn hôm nay của ngươi, lần này phu quân vào kinh, sợ rằng phải đi một chuyến tay không rồi.

Trong nội tâm Hứa Tiên tức giận. Mạnh mẽ đứng lên, bọt nước trên người của hắn chảy xuống, Vân Yên còn không kịp phản ứng, đã bị hắn ôm vào trong nước, đặt nàng lên thành thùng nước. Nước bắn tung tóe, thấm ướt sa y, dính sát vào tư thái mê người của nàng, lại đánh vào mông của nàng, âm thanh ba ba vang lên, khi bị hắn đánh thì bờ mông lại rung rung.

Vân Yên ghé vào thùng nước. Gào thét xin tha một hồi, không tiếp tục "Hung hăng càn quấy" như vừa rồi. Tuy Hứ Tiên ra tay rất nhẹ, nhưng nàng cũng rất sợ đau. Âm điệu của nàng vốn cực hay, giống như Phượng Hoàng réo rắt, du dương như tiên âm. Thời điểm nàng kêu, có một loại hương vị biến đổi bất ngờ. Trong tiếng gào thét uyển chuyển, càng kinh tâm động phách giống như đổ quyên kêu.

Hứa Tiên cũng thả chậm động tác, nàng nhẹ nhàng nhìn qua Hứa Tiên, sau đó ôm lấy người hắn. Yên lặng thừa nhận mưa móc và lôi đình của Hứa Tiên. Toán thân của nàng bị nước thấm ướt, lộ ra màu da, gây cho người ta cảm giác kinh tâm động phách. Hứa Tiên lúc này không thể kiềm chế.

- Phu quân, cần thêm một ít thời gian.

Vân Yên nói nhỏ, kéo dài những lời này, nàng muốn Hứa Tiên cho thêm chút thời gian để nàng hoàn thành Trúc Cơ, cho nên chỉ có thể cười khổ, không dám tiếp tục nữa, kéo nàng dán sát vào ngực, nói:

- Sắp bị ngươi hại chết rồi.

Mặc dù còn cách một lớp quần áo, nhưng quần áo bị nước làm ướt sững. Nhưng loại cảm giác như xa như gần này, so với đụng chạm trực tiếp còn mê người hơn.

Vân Yên xấu hổ như nhỏ máu. Nằm trong ngực hắn, ngửa đầu nói:

- Phu quân.

Âm thanh nhỏ như mèo kêu.

Hứa Tiên nói:

- Tốt. Nhất định sẽ mang ngươi đi.

Bàn tay của hắn lại vuốt ve tấm lưng ngọc của nàng, đã không cách nào thả cho nàng rời đi, lại càng không dám phá hư Trúc Cơ của nàng.

Vân Yên hoan hô một hồi. Tung tăng như chim sẻ, bộ dáng này càng làm cho Hứa Tiên cảm thán, nữ tử này đã đem vận mệnh của mình phó thác hoàn toàn vào tay của mình, toàn bộ dựa vào chính mình, mang lại an bình và khoái hoạt cho nàng. Càng phải phụ trách với nàng mới được, vì lâu dài của ngày sau, hôm nay đành phải nhẫn nhịn.

Vân Yên phát giác hắn nhẫn nại, mỉm cười một cái, hít sâu một hơi, trong ánh mắt kinh ngạc của Hứa Tiên, tiến vào trong nước. Mái tóc đen nhanh của nàng tản ra giống như cỏ trong nước, trong nước rất ấm áp, nhưng có một cảm giác ấm áp hơn đang bao phủ lấy tiểu Hứa Tiên. Loại cảm thụ kỳ dị này, làm cho Hứa Tiên nhất thời không nói ra lời. Nàng cúi người xuống, động tác của nàng làm bờ mông của nàng hiện ra rõ hơn. Bàn tay của Hứa Tiên vốn vuốt ve lưng ngọc chưa thỏa mãn, cho nên lúc này vươn tay vuốt ve mông của nàng, có cảm giác mềm mại khó nói thành lời.

Vân Yên theo động tác của nàng, đong đưa thân hình, giống như một mỹ nhân ngư, hai chân không tự chủ được nhẹ nhàng ma sát với nhau, một tia mật dịch chậm rãi tan vào trong nước. Rốt cuộc Hứa Tiên không nhịn được, đưa tay vào quần của nàng.

Bởi vì nguyên nhân tu hành, cho nên hô hấp của nàng vô cùng dài lâu, nhưng chẳng ai ngờ rằng, tu hành lại mang tới chỗ tốt như vậy! Nếu như Ngư Huyền Ky biết rõ, sợ rằng sẽ ngay lập tức, trục xuất này ra ngoài sư môn.

Hồi lâu sau, "'Rầm Ào Ào'" một tiếng tiếng, Vân Yên ló mặt lên mặt nước, ôm cổ của Hứa Tiên, đầu tựa vào vai của hắn, đỏ mặt không dám nhìn hắn. Tâm thần của Hứa Tiên khoan khoái dễ chịu hơn rất nhiều, đứng lên, ôm nàng ra khỏi thùng tắm. Hứa Tiên nói nhỏ vào tai của nàng:

- Tu luyện cho tốt!

Vân Yên nhẹ "Ân" một tiếng. Cúi đầu không dám nhìn mắt của Hứa Tiên, mái tóc dài thấm ướt dính vào nhau, toàn thân còn ướt sủng nước, càng xinh đẹp không gì sáh kịp. Nói khẽ:

- Chúng ta đã nói rồi.

Hứa Tiên nói:

- Ta nói không nên tách ra, đừng quên lau khô người, trời thu mát mẻ.

Vân Yên ứng một tiếng, sau đó đi vào sau bình phong, qua trong chốc lát, Thanh Loan run run rẩy rẩy đi tới, nói:

- Ca tỷ, để ta kỳ lưng giúp các ngươi.

Con mắt nhìn chung quanh, nhưng không dám nhìn vào người của Hứa Tiên, vừa rồi nàng đứng ở bên ngoài, cũng đoán ra vài phần nguyên do, lúc tiến lên, trong nội tâm khẩn trương tới cực điểm. Ca sẽ không làm chuyện đó với ta giống tỷ tỷ chứ?

Hứa Tiên cũng không cự tuyệt Nhưng đối với muội muội này càng không cự tuyệt, hơn nữa giờ phút này, dục hỏa tiêu biến rất nhiều. Cũng bình yên hưởng thụ cảm giác từ động tác của Thanh Loan. Thanh Loan cũng dần dần bình tĩnh trở lại, đối đáp một hồi với Hứa Tiên, mặc dù trong nội tâm vô cùng ngượng ngùng, nhưng đã đã thong dong hơn nhiều.

Lại nói lúc trước Hứa Tiên có cho Thanh Loan một bản Viên Công Kích Kiếm Đồ, Hứa Tiên nói:

- Đáng tiếc khi đưa cho ta bản kiếm phổ này, Yến đại ca không biết đã đi nơi nào, bằng không thì, phải phân cao thấp một phen, lúc trước hắn còn nói ta nên đi theo hắn học kiếm.

Đương nhiên, hiện giờ hắn cảm thấy rất may mắn vì không có làm như vậy.

Thanh Loan cũng chờ mong, nói:

- Nếu có một ngày, có thể cùng ca ca lưu lạc giang hồ thì tốt rồi.

Hứa Tiên cười nói:

- Nếu ngươi ưa thích, đương nhiên sẽ có cơ hội!

Thanh Loan gật gật đầu, nói:

- Ân.

Cho dù là thật hay khoác lác, nàng cũng nguyện ý tin tưởng lời hắn.

Màn đêm buông xuống, Vân Yên phải gấp rút tu luyện, quyết định ngồi xuống một đêm. Bảo Thanh Loan và Hứa Tiên cùng làm theo, đương nhiên hắn không có cự tuyệt. Cũng ngồi xuống một đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh đã chuẩn bị xong lễ vật, trở lại huyện Tiền Đường, bái kiến tỷ tỷ cùng tỷ phu đã lâu không gặp, thỉnh bọn họ làm chủ hôn cho mình. Trên đường đi Tiểu Thanh oán hận trừng mắt nhìn Hứa Tiên.

Hứa Kiều Dung đối với diễm phúc của Hứa Tiên đương nhiên không nói lời nào, bởi vì nàng vẫn trông mong Hứa Tiên phải kéo dài hương khói của Hứa gia, hơn nữa Bạch Tố Trinh đoan trang hiền thục, rất vừa mắt của Hứa Kiều Dung, không qua mấy câu đã gọi muội muội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK