Nhiếp Thanh vừa đi vào trong, Vô Tình liền nói với Tôn Ỷ Mộng:
- Ta có một yêu cầu quá đáng.
Ỷ Mộng nghĩ thầm: “Lại là như vậy, nam nhân vốn là thế, không phải muốn nói chuyện riêng thì cũng có yêu cầu đòi hỏi khác. Mỗi nam nhân đến đây, cho dù nhìn giống như quân tử, hán tử, hay là kiêu hùng, tiểu nhân, kết quả vẫn là tìm mỹ sắc, mượn cớ thân cận, đều là như vậy. Xem ra ngay cả đại bổ đầu trẻ tuổi lạnh lùng này cũng không ngoại lệ.”
- Chuyện gì?
- Có thể tìm chỗ khác nói chuyện không?
Ỷ Mộng đi nhanh qua, đến gần trước mặt chàng, nhỏ giọng nói:
- Ở chỗ này không sao, ngài nói đi!
Vô Tình nói:
- Ta muốn cô giúp một chuyện.
Ỷ Mộng chờ chàng nói tiếp.
Nàng đang tính toán làm thế nào ứng phó.
Vô Tình nói:
- Ta muốn hỏi rõ ràng một số chuyện, nhưng không muốn người khác nghe được.
Ỷ Mộng nhíu nhíu mày.
- Có chuyện gì, nói ở đây không được sao? Nam nữ ở chung một phòng cũng không tốt lắm.
Vô Tình nói:
- Quả thật nam nữ ở chung nói chuyện riêng, khó tránh khỏi khiến người ta đàm tiếu. Nhưng lần này là hai nữ một nam, ta cũng không cần ngăn phòng trò chuyện, chỉ xin Tôn lão bản chủ trì đại cục, không để người khác quấy nhiễu chúng ta.
Khuôn mặt Ỷ Mộng nóng lên:
- Hả?
Vô Tình nói tiếp:
- Ta muốn nói chuyện một chút với vị Tiểu Nguyệt cô nương và Hà tiểu thư kia, hi vọng cô có thể chu toàn.
Gương mặt Ỷ Mộng hơi đỏ lên, nhưng không ai phát giác ra.
- Chuyện này thì dễ.
Sau đó nàng hỏi:
- Các người muốn nói chuyện ở đâu?
- Trên giường đất là được rồi.
- Ta sẽ bảo những người khác tránh đi một chút.
- Cám ơn!
Chợt nghe đại hán vạm vỡ Thiết Bố Sam kia khẽ gầm một tiếng.
Vô Tình muốn nói chuyện với Đỗ Tiểu Nguyệt, Thiết Bố Sam dường như rất không vui, thậm chí còn rất giận dữ.
Ỷ Mộng vội thấp giọng mắng:
- Thiết Bạt, không nên như vậy, để đại bổ đầu nói chuyện chính sự với Tiểu Nguyệt, Tiểu Điền một chút!
Thiết Bố Sam vẫn đang gầm khẽ, nhưng lại không dám cãi lời Ỷ Mộng.
Vô Tình đẩy xe gỗ, đi về hướng Đỗ Tiểu Nguyệt.
Đỗ Tiểu Nguyệt trốn ở trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt hoảng hốt.
Tuy rằng như vậy, hai con ngươi vẫn rất linh hoạt.
Hà Văn Điền sải bước lên giường đất, có ý bảo vệ Đỗ Tiểu Nguyệt, câu thứ nhất đã hỏi lại:
- Thủ hạ của ngài bị quỷ cắn đến nỗi thần trí mơ hồ, ngài không đi hỏi thăm bệnh tình của bọn họ, lại quan tâm tới chuyện của chúng ta!
Vô Tình cũng không giận, chỉ nói:
- Được, ta trước tiên muốn hỏi chính là chuyện này...
Những lời sau đó, âm thanh đều hạ xuống rất thấp, không ai nghe rõ.
Tập Mai Hồng rất lưu ý cuộc nói chuyện giữa Vô Tình và Đỗ Tiểu Nguyệt, Hà Văn Điền.
Lý Thanh Thanh và Ngôn Ninh Ninh cũng vậy.
Ngôn Ninh Ninh hỏi:
- Tại sao y chỉ hỏi hai người bọn họ, không hỏi hai ta?
Lý Thanh Thanh nói:
- Ta không biết.
Ngôn Ninh Ninh lại hỏi:
- Có phải đại bổ đầu này biết một số bí mật mà chúng ta không biết?
Lý Thanh Thanh vẫn đáp:
- Ta không biết.
Ngôn Ninh Ninh lại không nhịn được kháng nghị:
- Nếu đại bổ gia này đưa tất cả viện thủ lên núi vào miếu mạo hiểm, lỡ may chỗ khách sạn chúng ta xảy ra chuyện, ai sẽ tới cứu viện?
Lý Thanh Thanh cúi đầu xuống, vẫn nói một câu kia:
- Ta không biết.
Lần này Ngôn Ninh Ninh không nhịn được hỏi:
- Vậy cô biết cái gì? Có biết hay không?
Lý Thanh Thanh vẫn ngượng ngập nói:
- Ta chỉ biết một chuyện, bên ngoài vừa có người múc một thùng nước.
Ngôn Ninh Ninh “hả” một tiếng.
Nàng chỉ chú ý tình hình bên trong, không lưu ý bên ngoài.
Giống như Tập Mai Hồng chỉ lưu ý Vô Tình nói chuyện với Hà Văn Điền, Đỗ Tiểu Nguyệt. Ba người dần ghé đầu vào, ít nhất Đỗ Tiểu Nguyệt đã vươn cổ ra khỏi chăn, vừa nói chuyện vừa khóc thút thít. Sau đó Vô Tình dường như còn cầm thứ gì, Hà Văn Điền cúi đầu cẩn thận quan sát, ba người nói chuyện nho nhỏ. Nhưng Tập Mai Hồng cũng không chú ý La Bạch Ái đang nhìn bên mặt nàng, hơn nữa còn “ài” một tiếng.
Diệp Cáo không cao hứng, liếc hắn một cái:
- Ngươi lại phát sốt rồi?
La Bạch Ái cảm thán nói:
- Ngươi xem ngươi xem, đây là bên mặt xinh đẹp nhất mà ta từng thấy.
Diệp Cáo đưa mắt nhìn, chỉ thấy ánh nắng ban mai khảm đường nét bên hông của Tập Mai Hồng thành một lớp sương mỏng manh.
Tuy thiếu niên hắn hoàn toàn không có hứng thú với nữ giới, nhưng trong lòng cũng không kìm được cảm thán một tiếng. Lúc này hắn lại nhìn thấy ngoài cửa có người ngoắt ngoắt tay với mình.
- Khốn kiếp!
Hắn mắng một câu thật nặng.
La Bạch Ái giật mình:
- Ngươi mắng nàng?
- Đúng.
Diệp Cáo không khách khí:
- Ta mắng hắn!
La Bạch Ái giận tím mặt:
- Nàng đã đắc tội gì với ngươi, sao ngươi lại mắng nàng thô tục như vậy!
Lúc này trong suy nghĩ của hắn, Tập Mai Hồng giống như một tiên nữ, sao có thể để Diệp Cáo mạo phạm khinh nhờn.
- Hắn?
Diệp Cáo căm phẫn:
- Hắn làm động tác không lịch sự với ta... đúng là muốn bị đánh!
- Nàng? Khi nào...
Nói đến đây, La Bạch Ái mới phát giác Diệp Cáo đang nói tới Trần Nhật Nguyệt ngoài cửa, đang ra dấu cho Diệp Cáo, dáng vẻ ngả ngớn. Lúc này La Bạch Ái mới biết Diệp Cáo đang mắng đồng môn của mình, lập tức bực bội, hậm hực nói:
- Nói chuyện với loại tiểu tử thông minh như ngươi, quả là...
Hà Phạm chỉ mong sao có người thay hắn mắng Diệp Cáo, bởi vì Diệp Cáo luôn sức lực rất lớn, võ công cao cường, đấu chí hăng hái tới khi dễ hắn, cho nên hắn vui vẻ tiếp lời, mặc dù hắn cũng không rõ đầu đuôi sự tình:
- Đàn gảy tai trâu.
- Không.
La Bạch Ái tuyên bố:
- Quả là trâu gảy tai đàn!
- Trâu gảy... tai đàn?
Hà Phạm khá cố chấp, nhất thời không thể chấp nhận, lại hít sâu một hơi.
Lúc này Diệp Cáo đã rời khỏi, đi đến trước cửa, giống như đang tranh chấp với Trần Nhật Nguyệt, lại giống như đang thảo luận. Bọn họ tranh cãi một hồi, càng lúc càng lớn, nhưng dường như dùng một loại mật ngữ, mọi người đều nghe không hiểu bọn họ đang nói gì. Có điều chuyện này lại kinh động đến Vô Tình, chàng dừng cuộc nói chuyện với Đỗ Tiểu Nguyệt, Hà Văn Điền, đẩy xe gỗ đến ngoài cửa. Lúc này Bạch Khả Nhi, Hà Phạm cũng chạy đến, mọi người đều cúi đầu yên lặng nghe Vô Tình nói một hồi.
Vô Tình mới dặn dò xong, chợt thấy Bạch Khả Nhi nhướng nhướng mày với chàng. Chàng cũng không quay đầu, chỉ hờ hững nói:
- Vừa rồi cô tìm ta có việc?
Chỉ nghe người ở sau lưng nói:
- Ngươi nhìn thấy rồi à? Ta còn tưởng rằng ngươi chẳng những không tiện đi lại, hóa ra còn bị mù!
Người nói chuyện đương nhiên là Tập Mai Hồng.
Lời nói của nàng rất chua ngoa, rất cay nghiệt, cũng rất không khách khí.
Nàng chua ngoa cay nghiệt là vì tức giận.
Tức giận là vì vừa rồi Vô Tình không để ý đến nàng.
Nhưng vừa nghe xong, Tam Kiếm Nhất Đao Đồng đều rất giận dữ.
Nếu không phải Tập Mai Hồng là một cô gái, bọn họ đã rút kiếm rút đao rồi.
Nhưng vừa nghe vẫn không nhịn được, bốn người năm mồm bảy miệng la lối hò hét. Vô Tình lại nói một câu trấn áp:
- Các ngươi trước tiên tránh sang một bên, chắc Tập cô nương có lời muốn nói với ta.
Tứ Đồng hết cách, đành phải ấm ức đi sang một bên, nhưng cũng không đi xa, chỉ sợ Tập Mai Hồng sẽ ra tay tổn thương công tử của bọn họ.
Tập Mai Hồng vẫn chưa hết giận:
- Bọn chúng thật là có tâm với ngươi, cho dù đã tránh ra, mắt vẫn nhìn về nơi này, sợ ta ăn thịt ngươi.
Vô Tình hờ hững nói:
- Bọn chúng nhìn thấy chúng ta nói chuyện, nhưng không nghe được chúng ta nói gì.
Chàng nhìn vào đôi mắt to đen trắng rõ ràng, vô cùng linh động của Tập Mai Hồng:
- Cô muốn nói chuyện gì với ta, có thể yên tâm nói rồi.
Tập Mai Hồng lạnh lùng nói:
- Thực ra ta cũng không có chuyện gì muốn nói riêng với ngươi, những lời ta muốn nói, chỉ không tiện để các nàng nghe được.
Vô Tình không hề kinh ngạc:
- Ta biết, cô không muốn để đám người Tôn lão bản nghe được lại lo lắng.
Tập Mai Hồng lại rất ngạc nhiên, cặp mắt của nàng cũng nhìn thẳng vào mắt Vô Tình, nhạy bén vô tư, không hề lùi tránh:
- Ngươi cũng biết dụng ý của ta?
Vô Tình nói:
- Ta không chỉ biết dụng ý của cô, còn biết ý tốt của cô.
Tập Mai Hồng không tin:
- Ý tốt?
Vô Tình nói:
- Cô cho rằng ta không nên lên đỉnh Nghi Thần, bỏ mặc những người cần sự trợ giúp này, dẫn người đi hết, đúng không?
Tập Mai Hồng hít sâu một hơi.
Cổ Nham quan sáng sớm mang một chút mát mẻ của lá bạc hà, trong không khí còn có chút đắng chát.
Nàng nghiêng đầu, nhìn nghiêng Vô Tình, cuối cùng lại nhìn thẳng chàng.
Xem dáng vẻ của nàng, giống như muốn đánh giá lại người trước mắt mình.
- Ta làm như vậy là mèo ở dưới hoa, ý tại bươm bướm.
- Mèo?
Tập Mai Hồng lại càng không hiểu:
- Bươm bướm?
- Mãnh Quỷ miếu là hoa.
Vô Tình nói:
- Nhà trọ Ỷ Mộng là bươm bướm.
Tập Mai Hồng chưa từng nghĩ ngôi miếu trên núi kia lại là “hoa”, nhà trọ trước mắt này lại là “bươm bướm”.
- Vậy chúng ta thì sao?
- Chúng ta?
Vô Tình cười cười:
- Chúng ta là mèo.
- Mèo?
Tập Mai Hồng càng trợn to mắt, nhìn vào trong mắt chàng.
- Có ai từng nói cô giống mèo hay không?
Vô Tình hỏi nàng một câu như vậy, hơn nữa còn dùng ánh mắt đồng dạng nhìn lại.
Nhìn nhau.
Trên đầu Tập Mai Hồng có mấy con bướm vàng nhỏ bay lượn.
Nắng sớm dần chói, từng chùm từng chùm tia sáng xua tan sương mù màu tím.
Giữa núi hoang đá sỏi khô cằn, giống như mọc lên từng khóm từng khóm hoa cúc nhỏ, đón gió đung đưa.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK