Vô Tình, Vương Phi, Lâm Ngạo Nhất, còn có Nhất Đao Nhất Kiếm Đồng đang muốn rời khỏi hang động tù túng này, tìm địa phương rộng rãi một chút, sau đó làm rõ chân tướng.
Bọn họ đang định hành động, đột nhiên phía sau vang “ầm” một tiếng, tiếp đó là đất rung núi chuyển.
Vô Tình vốn cho rằng sơn động này sẽ sụp đổ.
Chỉ thấy bùn đất lã chã tróc ra, cát đá ào ào rơi xuống, nhưng sơn động cũng không hoàn toàn sụp đổ.
Xem ra cột xà chính chống đỡ hang động này vẫn rất kiên cố.
Vô Tình cảm thấy rất tò mò và kinh ngạc về trụ cột chống đỡ hang động to lớn này, rốt cuộc là chế tạo bằng vật liệu gì.
Bạch Khả Nhi và Trần Nhật Nguyệt lại nằm trên người Vô Tình.
Bọn họ cho rằng hang động sắp sụp đổ, chỉ sợ sẽ ép xuống Vô Tình, cho nên muốn thay chàng ngăn cản.
Đương nhiên hang động không hoàn toàn sụp đổ, chỉ sụp một phần, con đường phía sau đã bị tắc nghẽn, chung quanh đều là đá vụn, bùn nhão.
Không còn đường lui nữa.
Khi tiếng nổ vừa vang lên, động sụp đất nứt, sắc mặt của Vương Phi và Nhiếp Thanh cũng biến đổi.
Bọn họ nhìn nhau một cái, cũng không biết nên làm thế nào.
Nếu hang động này thật sự sụp xuống, bùn đá tầng trên có sức nặng ngàn ngàn vạn vạn, dù bọn họ có bản lĩnh bằng trời cũng không sống được.
May mắn, sức chống đỡ trong động này rất vững chắc, chịu được cơn chấn động này.
Chờ đến khi núi không rung đất không chuyển, Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi vẫn bám trên người Vô Tình. Lúc này bọn họ vẫn chưa biết đại nạn đã qua, vẫn sợ đến gần chết, nói là bảo vệ công tử Vô Tình, thực ra cũng là vì nằm trên người công tử Vô Tình có cảm giác an toàn hơn.
Tại khoảnh khắc này, nếu Nhiếp Thanh và Vương Phi đồng thời ra tay, chỉ sợ Vô Tình không thể tránh được.
Bởi vì thân thể Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi vừa lúc đè lên hai tay chàng, cản trở tầm mắt của chàng.
Cho dù chàng có thể phản kích, hai đứa trẻ sẽ không thể thoát khỏi.
Nhưng Vương Phi không xuất thủ.
Lâm Ngạo Nhất cũng không ra tay.
Bọn họ lại nhìn chằm chằm lẫn nhau, giống như đang giám thị đối phương.
Lúc này chấn động đại khái đã bình phục.
Vô Tình vỗ vỗ hai đứa trẻ, ra hiệu cho bọn chúng đã an toàn, có thể đứng lên, sau đó nói:
- Cuối cùng bọn họ đã dùng đến thuốc nổ rồi.
Lâm Ngạo Nhất xanh mặt, hừ lạnh nói:
- Chắc hẳn là chuyện tốt do Tôn Hoa làm.
Vô Tình hỏi:
- “Thiết Thương Hỏa Thượng Phiêu” Tôn Hoa?
Lâm Ngạo Nhất cười lạnh nói:
- Trong số mấy người chúng ta, kẻ độc nhất ác nhất chính là hắn.
Vô Tình lẩm bẩm nói:
- Chỉ sợ người sắp đặt thật sự là Tôn gia, nhưng thuốc nổ lại là của Lôi gia.
Vương Phi cả giận nói:
- Bà nội nó chứ, cái gì Hỏa Thượng Phiêu, Thủy Thượng Phi, ta nghe được liền muốn bốc hỏa, chỉ muốn giết cho hắn thương gãy người chết!
Nhiếp Thanh trầm giọng nói:
- Có điều đường lui của chúng ta đã bị đóng kín rồi.
Vô Tình nói:
- Đến nơi này vốn đã không có đường về.
Trần Nhật Nguyệt nhìn bùn nhão đông một đống, tây một bãi, không nhịn được có phần hoảng hốt:
- Công tử, không còn đường lui nữa, vậy chúng ta nên làm gì đây?
Ánh mắt Vô Tình chớp chớp:
- Không còn đường lui, vậy chỉ có thể dùng hết tốc lực tiến về phía trước. Nhưng có lẽ phải nhanh...
Lời còn chưa dứt, chợt nghe tiếng ầm ầm liên tục vang lên.
Sơn động lại lắc lư không thôi.
Cát đá, bùn đất không ngừng rơi xuống, phần lớn đèn dầu đã bị dập tắt.
Hang động đã sụp đổ một phần, nhưng vẫn chưa hoàn toàn sụp xuống.
Còn có một chút không gian, một chút không khí.
Qua một lúc, tất cả lại trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng vài mảnh đất đá rơi xuống, còn thấp thoáng có tiếng rít thê lương như vượn như cú, vọng lại giữa các bức tường hang động.
Sau khi năm người xác định hang động cũng không sụp đổ, Vô Tình mới than một tiếng:
- Bây giờ ngay cả đường đi cũng không có nữa.
Vương Phi hừ lạnh nói:
- Có vẻ như chúng ta sẽ bị nhốt chết ở đây.
Vô Tình nói:
- Xem ra, trong hang động này dường như còn có rất nhiều người sống biết dùng thuốc nổ.
Lâm Ngạo Nhất hừ một tiếng nói:
- Người sống ít nhất còn có Tôn Hoa, Thác Bạt Ngọc Phượng, cùng với hai cao thủ do Thần Thương hội phái tới, trong đó hình như có một người họ Lôi.
Vô Tình hỏi dò:
- Như vậy xem ra, nếu chúng ta đi tới trước thì sẽ không ra được?
Lâm Ngạo Nhất đốt ống lửa lên, quan sát một lúc, chỉ thấy đất lở khắp nơi, bùn nhão đá vụn làm tắc ngẽn, ngay cả hai người vừa rồi ngã xuống đất chết cũng bị bùn đất chôn hơn nửa. Hắn xanh mặt nói:
- Phía trước hoàn toàn không đi được rồi.
Vô Tình nghe vậy lại nói:
- Vậy thì tốt, dù sao cũng không có lựa chọn khác, chúng ta đánh phải nghe ngươi nói chuyện. Sao ngươi lại đến đây? Trong động còn có những ai? Ngọn nguồn chuyện này rốt cuộc như thế nào?
Lâm Ngạo Nhất cũng giống không quan tâm, lại ôm ngực từ từ ngồi xuống, nói:
- Ta nói rồi, các ngươi hỏi, ta trả lời.
Hắn thở ra một hơi dài, nói:
- Dù sao chỗ này khắp nơi là đất sụp, bùn nhão, năm người chúng ta tiến không được, lui không xong, cũng chỉ là năm đống bùn nhão mà thôi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK