Mục lục
[Dịch] Tứ Đại Danh Bổ Tẩu Long Xà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhao nhao tản đi.

Nín thở chờ đợi.

Nếu không phải bây giờ có nhiều người ở đây như vậy, hơn nữa mọi người đều là cao thủ, cộng thêm núi hoang đường lạnh không biết phải chạy đi đâu, trong hai phản ứng bên trên, ba người La Bạch Ái, Hà Phạm và Diệp Cáo chắc chắn lựa chọn cái đầu tiên.

Thử nghĩ, một người gương mặt lở loét lại là Ngô Thiết Dực, càng đáng sợ hơn là Đỗ Tiểu Nguyệt luôn có vẻ yếu đuối bơ vơ, xinh xắn đáng thương, một khi đứng dậy, thân dưới lại là một gốc cây mọc hoa, thân trên thì như cắt thành từng đoạn nối vào.

Cảnh tượng dưới trăng này hoang đường đến mức khiến người ta sợ hãi.

Nhưng mọi người đều không chạy khỏi hiện trường.

Bọn họ đều nín thở chờ đợi.

Bởi vì hiện tại đã đến lúc quyết chiến.

Nếu như nói trên núi hoang này, lực lượng chính nghĩa và tà ác, tốt và xấu, sớm muộn sẽ phải quyết chiến một lần, vậy thì hiện giờ chính là lúc đó.

Ỷ Mộng nhìn vào nhà trọ Ỷ Mộng, cầm thương, hít sâu một hơi, nói:
- Đứng lại!

Người nọ vốn đang run rẩy lắc lư từng bước từng bước đi ra, nghe vậy liền dừng lại.

Vừa lúc dừng ở trong bóng tối nơi ánh trăng không chiếu đến, chỉ có một chùm tóc đen như thác lộ ra dưới trăng.

Ỷ Mộng chậm rãi nói:
- Ta có ba vấn đề.

Người nọ ở trong bóng tối, không nhúc nhích.

Không biết vì sao, những người bên ngoài đều cảm giác trái tim như ngừng đập, nhưng hô hấp lại gia tốc.

Người nọ vẫn ở trong bóng tối, bất động, cũng không nói chuyện, giống như đang đợi Ỷ Mộng nói tiếp.

Ỷ Mộng nhìn chằm chằm vào bóng đen trong tối, hỏi:
- Ngươi là Tiểu Nguyệt, hay là Đường Hóa?

Người nọ vẫn ở trong bóng tối, không cử động, thậm chí không có phản ứng.

Ỷ Mộng cũng không thúc giục, chỉ chờ đợi.

Nàng cắm mũi thương vào đất, thương dựng thẳng đứng.

Nàng một tay cầm thương, đứng dưới trăng, nhìn giống như dựa người lên thương.

Nàng giống như một nữ nhân trên đầu thương.

Một lúc sau, bóng đen trong tối mới nói:
- Ta là Đường Hóa, cũng là Tiểu Nguyệt.

Ỷ Mộng cười lạnh, lại hỏi:
- Ngươi là địch, hay là bạn?

Bóng đen đáp:
- Đã là địch, cũng là bạn.

Ỷ Mộng dựng đôi mày như đao, hừ lạnh nói:
- Ngươi tới lúc nào? Ngươi tới làm gì?

Bóng đen nói:
- Hiện tại có bốn vấn đề.

Ỷ Mộng cả giận nói:
- Tiểu Nguyệt bị ngươi đưa đi đâu rồi?

Người trong bóng tối nói:
- Đây là vấn đề thứ năm.

Ỷ Mộng quát lên:
- Ngươi rốt cuộc có trả lời hay không?

Người trong bóng tối vẫn nghiêm chỉnh nói:
- Thứ sáu.

Ỷ Mộng đột nhiên hít sâu một hơi.

Sau đó nàng từ trong giận dữ trấn định lại.

Nàng bình tĩnh nói:
- Những gì ta hỏi, ngươi không trả lời câu nào.

Bóng người ôn nhu nói:
- Những gì ngươi hỏi, ta đều có thể trả lời. Ta rất ưu đãi ngươi.

Ỷ Mộng nói:
- Tốt nhất câu trả lời của ngươi có thể khiến ta hài lòng, nếu không...

Người nọ ôn hòa hỏi:
- Nếu không thì sao?

Ỷ Mộng nói:
- Nếu không chỉ sợ ngươi không sống ra được nhà trọ Ỷ Mộng, không sống xuống được đỉnh Nghi Thần, không sống rời được Dã Kim trấn.

Người nọ dường như cười cười:
- Thực ra sau tối nay, mấy người có thể sống sót xuống núi được đây? Nhà trọ Ỷ Mộng sau này còn có người sống hay không, cũng không biết được.

Ỷ Mộng ngẩng đầu, lạnh lùng nói:
- Vậy ngươi thật là “Phá Lạn Vương” Đường Hóa rồi.

Người nọ bình tĩnh nói:
- Ta thật là Đường Hóa.

Ánh mắt Ỷ Mộng đã hiện sát khí:
- Vậy Tiểu Nguyệt thì sao?

Người nọ cũng điềm đạm ôn nhu nói:
- Ta cũng là Tiểu Nguyệt.

Ánh mắt Ỷ Mộng lạnh đi, năm ngón tay bấu lấy thân thương:
- Ngươi đã muốn đùa giỡn với ta, cũng đừng trách ta không khách khí.

Người nọ ung dung điềm tĩnh, chỉ dịu dàng nói:
- Mộng tỷ, cho dù tỷ không nhận ra con người ta, chắc hẳn cũng nghe được giọng nói của ta. Nếu ta không phải là tiểu tỳ Tiểu Nguyệt của tỷ, vậy ta là ai?

Ỷ Mộng cẩn thận phân biệt, quả thật là giọng nói rụt rè ôn nhu uyển chuyển kia, bình thường đã nghe quen. Đây không phải Đỗ Tiểu Nguyệt thì là ai?

Nếu là tướng mạo thì còn có thể dựa vào dịch dung hóa trang để lừa gạt, nhưng giọng nói, ngữ điệu sao có thể giả mạo được?

Ỷ Mộng không nhịn được sát khí trong mắt hơi dịu đi, nhưng vẫn hoài nghi nói:
- Thế nhưng, nếu như ngươi là... làm sao...

Giọng nữ trong bóng tối đột nhiên biến đổi.

- Tôn Ỷ Mộng, không, ta phải gọi ngươi là Ngô Ỷ Mộng mới đúng. Ta không phải Đường Hóa thì ai là Đường Hóa? Ta không phải Phá Lạn Vương thì ai là Phá Lạn Vương?

Ỷ Mộng không kìm được lui lại một bước.

Nàng nắm chặt thân thương cắm vào trong đất, mới ổn định được thân thể.

Đó không phải là giọng nói của Tiểu Nguyệt.

Ngữ âm kia quái gở, nhưng đích xác là giọng của nam nhân.

Chuyện này khiến Ỷ Mộng kinh ngạc vô cùng, không hiểu ra sao. Nàng khó khăn lắm mới ổn định được thân thể, nhưng vẫn không thể trấn định tâm tình, giọng nói cũng kinh ngạc:
- Ngươi... ngươi rốt cuộc... là thứ gì? Tiểu Nguyệt sẽ không như vậy... Tiểu Nguyệt quyết không phải như vậy... ngươi rốt cuộc là thứ gì?

Có lẽ vì muốn trợ giúp Ỷ Mộng, Kiếm Bình cũng rút kiếm ra, từ xa chỉ vào người nọ trong bóng tối, lạnh lùng nói:
- Ngươi là yêu quái phương nào? Bán nam bán nữ! Có tình cảnh nào chúng ta chưa từng thấy qua, ngươi bớt giở trò ở đây đi?

Bóng đen trong tối kia không lên tiếng.

Ngôn Ninh Ninh muốn trợ uy, cũng quát lên:
- Cái gì yêu ma quỷ quái, nhất định cả ngày đều do ngươi giở trò tác quái. Ngươi còn dám nói nhảm một câu, xem ta có giết ngươi hay không!

Nàng vừa quát vừa rút vũ khí ra.

Binh khí của nàng cũng là thương.

Thương ngắn.

Nhưng lại là hai cây.

Song thương.

Lý Tinh Tinh ở bên kia cũng hét lớn, rút Phán Quan bút ra, trợ giúp thanh thế:
- Há! Ngươi là thứ gì! Người không ra người, quỷ không ra quỷ, yêu không ra yêu, cây không ra cây, hoa không ra hoa! Mau trả Tiểu Nguyệt lại đây!

Bọn họ tuy hò hét, nhưng lại không lập tức động thủ.

Bởi vì bọn họ đều hiểu một chuyện.

“Quái vật” này quyết không dễ chọc.

Bọn họ đều biết võ công của Độc Cô Phạ Dạ, cùng với năng lực chiến đấu của hắn.

Nhưng Độc Cô Nhất Vị chỉ một chiêu đã bị thương dưới tay “yêu nghiệt” này... Có thể làm được như vậy, bấm tay tính toán có lẽ trong võ lâm cũng không tới mười người.

Huống hồ hình dạng của người này thật sự khiến người ta sợ hãi, mà thân phận cũng quá thần bí.

Trước khi biết rõ, cũng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cho nên mấy người bọn họ liên tục hò hét, đằng đằng sát khí, chủ yếu là vì phối hợp với nhau đã lâu, rất có hiểu ngầm. Nhưng khi Ỷ Mộng còn chưa phát ra hiệu lệnh, không ai dám động thủ trước.

Bọn họ thật có phần phô trương thanh thế.

Lại nghe người nọ thở dài một tiếng xa xăm.

Người nọ vẫn đứng trong bóng mờ nơi ánh trăng không chiếu đến, vẫn ẩn nấp trong tối, không cử động, nhưng tiếng thở dài này lại có bi thương vô hạn.

Chợt nghe hán tử trung niên trên nóc nhà hỏi:
- Tại sao ngươi lại than thở?

Đột nhiên trên đầu vang lên một câu nói như vậy, khiến Diệp Cáo không nhịn được “a” một tiếng, Hà Phạm cũng “ồ” một tiếng, La Bạch Ái thấy hai người đều mở miệng, cũng không chịu thua kém “ấy” một tiếng. Mọi người dường như lúc này mới nhớ ra trên nóc nhà còn có nhân vật như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK