Mục lục
[Dịch] Tứ Đại Danh Bổ Tẩu Long Xà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngọn đèn dầu.

Ở trên bàn.

Một ngọn lửa sáng.

Hai người thiếu niên.

Ở trong phòng.

Hai dòng nghi vấn.

Đây là phòng của ai? Sao trong phòng lại có đèn? Tim đèn còn mới, người thì sao? Người ở đâu?

Trên bàn có một ngọn đèn, hai chiếc ly, trong ly có rượu, trên bàn có thức ăn, bên cạnh thức ăn có đũa, sau bàn có một chiếc bồn gỗ, trong bồn có nước, bên cạnh bồn có khăn, bên cạnh khăn treo áo dài, trên đất có nước đọng... Tại sao bố trí và kết cấu lại hoàn toàn giống như phòng của Ỷ Mộng?

La Bạch Ái và Hà Phạm xông vào gian phòng này.

Bọn họ vốn định chạy trốn, kết quả lại càng giật mình nghi hoặc.

- Đây là nơi nào?
Hà Phạm lại run rẩy:
- Sao tất cả bố trí đều giống nhau như đúc!

- Chờ một chút.
La Bạch Ái lẩm bẩm:
- Phòng này ở sát vách phòng của Tôn lão bản, đúng không?

- Đúng.
Hà Phạm nói:
- Nếu không chúng ta cũng sẽ không xông vào.

- Vừa rồi chúng ta còn ở bên ngoài hành lang.
La Bạch Ái cố gắng nhớ lại:
- Nhưng chúng ta ở ngoài hành lang chỉ cảm thấy một màu tối đen, nếu có cũng là ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua khe hở mái ngói... khi đó phòng này rõ ràng không có đèn.

Thân thể Hà Phạm lại dựa về phía La Bạch Ái:
- Nhưng bây giờ lại có.

La Bạch Ái đột nhiên nói:
- Không tốt.

Hà Phạm giật mình một cái.

- Thế nào?

Lúc này hắn đúng là chim sợ cành cong.

- Chúng ta tắt đèn trước.

Dứt lời liền đánh ra một chưởng thổi tắt đèn.

Đèn dầu bốc lên một luồng khói cháy, hơi sặc mũi, rất nhanh biến mất.

Trong phòng lại trở về một màu tối tăm.

- Sau khi tắt đèn chúng ta cũng nhìn không thấy đối phương.
Hà Phạm đứng trong bóng tối càng không có cảm giác an toàn:
- Như vậy không tốt lắm đâu.

- Vừa rồi cũng vì ngươi thắp sáng, chúng ta mới bại lộ vị trí, bị người khác thừa cơ.
La Bạch Ái có vẻ trách cứ:
- Đèn này sáng lên không rõ nguyên nhân, ai cũng biết chúng ta ở trong phòng, chi bằng không ai nhìn thấy ai thì tốt hơn.

Hà Phạm đã sắp khóc lên:
- Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi trong phòng này chờ trời sáng?

- Không, không phải ngồi.
La Bạch Ái lại trả lời:
- Là đứng, đứng chờ trời sáng, hoặc là chờ đám Vô Tình trở lại, hơn nữa không phải đứng ở chỗ này...

Hà Phạm cảm thấy lúc này ngoại trừ kề vai chiến đấu với La Bạch Ái thì không có lựa chọn tốt hơn, do đó hỏi:
- Không đứng ở đây, chẳng lẽ đứng ở hành lang?

Vừa nghĩ tới thi thể không đầu biết đi lại kia, hắn lại rùng mình một cái.

- Đương nhiên không phải.
La Bạch Ái nói:
- Trước khi tắt đèn, ta đã thấy được vị trí. Nơi đó rất tốt, chắc chắn sẽ không ai phát hiện.

Nơi mà hắn nói chính là tủ quần áo, tủ gỗ lớn đặt sát vách tường bên trái.

Hà Phạm vốn còn hơi do dự, nhưng hắn lại liếc thấy một thứ ngoài cửa sổ.

Đây là cửa sổ hướng ra phía ngoài.

Cửa sổ vốn đang đóng, nhưng cửa sổ dày đến mấy cũng sẽ có một chút gió lùa, một chút ánh trăng từ khe hở chiếu vào.

Lúc này Hà Phạm sợ nhất chính là nhìn thấy thứ gì đó khác thường, hắn chỉ mong sao không nhìn thấy gì cả.

Nhưng không đúng ý nguyện.

Hắn càng sợ lại càng muốn nhìn.

Càng nhìn lại càng thấy thứ không muốn thấy.

Giữa khe hở cửa sổ có thứ gì đó lướt qua.

Cứ như vậy bềnh bồng, nhẹ hẫng lướt qua ngoài cửa sổ.

Hiển nhiên, bởi vì ánh trăng vừa lúc chiếu vào thứ kia, cho nên bóng bạc lướt từ bên trái đến bên phải khe hở cửa sổ, hoàn toàn có thể nhìn thấy.

Đó là thứ gì?

Hà Phạm không nói rõ được, nhưng nhìn giống như vạt áo, váy dài hay vải vóc gì đó, chuyện này có thể khẳng định.

Trang phục đương nhiên là mặc trên người.

Nhưng đó là “người” sao?

Nhìn dáng vẻ giống như trang phục của nữ nhân.

Từ từ lướt qua, chẳng lẽ là một nữ quỷ? Một thi thể sống? Hay là một con yêu nữ?

Hà Phạm không nói hai lời, lập tức mở tủ quần áo chen vào.

Trong tủ quần áo rất hôi, hơn nữa còn mốc.

Y phục bên trong dồn lại rất nhiều, còn có chăn bông, đệm lông, toàn bộ nhét vào với nhau, bây giờ còn thêm một Hà Phạm.

Không, là hai người, còn có La Bạch Ái.

Bọn họ không quan tâm được nhiều như vậy, trước tiên trốn vào rồi tính sau.

Bất kể mốc thế nào, bẩn thế nào, hôi thế nào, vẫn tốt hơn những thứ khác thường.

Hơn nữa tối nay cũng đủ những chuyện kỳ lạ rồi.

- Ngươi xích qua một chút đi!

- Bên ta đã không có chỗ trống nữa.

- Ta còn không đóng cửa được.
La Bạch Ái thúc giục.

- Đóng lại rồi làm sao ra ngoài?
Hà Phạm vẫn lo lắng:
- Liệu chúng ta có bị người khác bắt rùa trong hũ không?

- Ngươi sai rồi.
La Bạch Ái nghe vậy rất tức giận:
- Thứ nhất, chúng ta không phải rùa.

Hắn nói rất nặng lời, rất cường điệu chuyện này. Chờ Hà Phạm nghe rõ, hắn mới nói điểm thứ hai:
- Kẻ tới không phải là người. Nếu là người, chúng ta không cần phải trốn. Chỉ cần là người, sau khi đi vào, bị chúng ta nắm được chứng cứ, chúng ta sẽ nhảy ra bắt hắn lại.

Hắn phân tích tình hình rất rõ ràng:
- Nếu kẻ đi vào là quỷ, vậy thì không có cách nào. Biện pháp này của chúng ta là phòng quân tử chứ không phòng tiểu nhân, không, là phòng người chứ không phòng quỷ.

- Thứ ba.
Hắn vẫn còn lời muốn nói:
- Lỡ may thật sự có cả người lẫn quỷ, phát hiện hoặc ngửi thấy chúng ta ở đây, chúng ta cũng không phải người chết, chẳng lẽ lại bó tay chờ chết? Hai ta có thể phá ván xông ra, liều mạng với hắn!

Lời nói của hắn bỗng trở nên kiên quyết, giống như không phải đang ẩn núp, mà là đang bày trận tác chiến, mai phục quyết thắng.

Hà Phạm vừa nghe, vừa dùng cam đảm kích phát từ lời nói của La Bạch Ái chen vào phía trong, thấy mềm thì chen mềm, gặp cứng thì đẩy cứng, cuối cùng chen được một chút khoảng trống, vất vả vô cùng, mồ hôi lớn nhỏ chảy ra.

La Bạch Ái đột nhiên nói:
- Chờ đã!

Hà Phạm cho rằng hắn lại phát hiện cái gì, vội dừng chen đẩy, run giọng hỏi:
- Chuyện gì?

- Phòng của Mộng tỷ, chẳng phải là phòng số một chữ Ngọ sao?

Hà Phạm gật đầu.

Thực ra hắn cũng không rõ.

Đối với chuyện không rõ ràng hoặc vấn đề không hiểu rõ lắm, phương thức trả lời bình thường là “phải” hoặc “không phải”, phương pháp càng tốt hơn là “hả” hoặc “ừ”, nhưng biện pháp tốt nhất là không tỏ rõ ý kiến, chỉ gật đầu.

Đây là điều Diệp Cáo dạy hắn.

Diệp Cáo lại được một vị tri giao của Gia Cát tiên sinh là Lão Long Bà truyền thụ.

- Dựa theo sắp xếp, bên trái phòng chữ Ngọ hẳn là chữ Tị, đúng không?

Hà Phạm lại gật đầu.

Gật đầu vẫn tốt hơn là lắc đầu.

- Phòng chữ Tị, chính là gian phòng chuyên dụng của Vương Phi trước kia.
Giọng điệu của La Bạch Ái dần trở nên trầm trọng:
- Hơn nữa, Tiểu Dư chính là gặp phải ám toán trong phòng này.

Hà Phạm lại cảm thấy da đầu tê dại.

Hắn luôn cảm giác yêu nữ kia đang ở bên cạnh hắn, nghe La Bạch Ái nói như vậy, quả là gần trong gang tấc.

- Không ngờ.
La Bạch Ái vẫn đang suy nghĩ:
- Phòng của Mộng cô nương và gian phòng này, bố trí lại gần như hoàn toàn giống nhau...

Sau đó hắn hỏi (cũng không biết là hỏi Hà Phạm, hỏi chính hắn, hay là hỏi người nào khác trong phòng):
- Tại sao lại như vậy?

- Có được không...
Hà Phạm nhỏ giọng nói.

- Cái gì?
La Bạch Ái cho rằng Hà Phạm đã có đáp án.

- Có được không...
Hà Phạm rụt rè nói:
- Ngươi đóng cửa tủ lại trước rồi nghĩ sau?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK