Mục lục
[Dịch] Tứ Đại Danh Bổ Tẩu Long Xà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi La Bạch Nãi lần đầu gặp các cô gái trong Diễm Mộng khách điếm mọi người không phải bảo hắn là quỷ mà tưởng hắn là địch nhân!

May là trên vai hắn còn có túi hành trang.

Diễm Mộng tin hắn.

Sau đó hắn may mắn kết giao.

... ở cái nơi hoang sơn dã lĩnh đang xảy ra chuyện ma quái chết người này ‘may mắn’ kết giao?

Cũng không đến nỗi nào! La Bạch Nãi cả đời vốn thích chen chân trong đám nữ nhân.

Hắn thích nữ nhân ưa nhìn.

Nữ nhân xinh đẹp.

... cho dù không thật ưa nhìn, xinh đẹp cũng không sao. Đối với hắn mà nói nữ nhân so với nam nhân dễ nhìn, thú vị, dễ chơi chung hơn.

Tóm lại, chỉ cần hắn có thể chen vào trong đám nữ nhân, mọi người lại không bài xích hắn (hắn dù sao cũng là nam nhân mà!) là đủ khiến hắn sung sướng rồi!

Huống chi trong khách điếm nữ nhân cũng không ít, Diễm Mộng càng khiến hắn như chìm trong diễm mộng, cho dù có gặp quỷ cũng hắn cũng không muốn tỉnh.

... sau hắn biết chuyện ma quái, chết người trên núi, lại gặp nữ quỷ (chỉ cần xinh đẹp động lòng người ... lại có thể chủ động hiến thân? Hắn thường trong một ngôi miếu đổ nát treo tóc đọc sách … ôi! … vừa ngủ gà ngủ gật vừa phải tỉnh táo. Đến khi trời sáng, một đêm vô mộng đến quỷ cũng không thấy một con nhưng muỗi thì vô kể lại không khách khí cắn mặt hắn sưng vù, có lần còn bị nhện xanh cắn một phát ngay mũi sưng vù như đầu heo!) với hắn cũng không phải là vận rủi!

Một lần lại gặp được nhiều nữ nhân đẹp mắt (mặc dù sống chung không được tốt đẹp lắm!). Hơn nữa đều cần một nam tử hán như hắn có mặt để tăng thêm can đảm cho họ sau khi đã tiêu trừ địch ý với hắn, có chút hoan nghênh hắn. Về điểm này, hắn đặc biệt từ bữa cơm các nàng cho hắn ăn mà nhận ra (đáng tiếc không có thịt, dùng bữa nhưng hắn càng ăn càng đói ... không được rồi! Xem ra buổi tối phải len lén đi săn thú, cái gì rắn, côn trùng, chuột, kiến đại cũng phải ăn!). Hắn tự cảm thấy mình đã kết giao thật may mắn.

Thật ra thì nữ nhân trong khách điếm cũng rất hiếu thắng.

... sau khi không còn địch ý đối với hắn có chút thật sự hoan nghênh chỉ là chắc chắn không phải là vì La Bạch Nãi có thể thay các nàng diệt quỷ, làm các nàng thêm can đảm mà là hắn bát nháo, hài hước, lại giỏi bịa chuyện, khôi hài chọc cười người khác tương đối hoạt bát, khả ái hơn nữa có khiếu chọc cười cho nên làm đám nữ nhân đã quen với sự tịch mịch trên dãy hoang sơn này thật sự hết sức hoan nghênh sự có mặt của hắn.

Nếu như La Bạch Nãi biết được nguyên nhân chính khiến hắn được hoan nghênh ... thật không biết hắn nghĩ như thế nào.

Hắn quyết định lưu lại.

Cùng mọi người bắt quỷ.

Cùng chúng nữ hiệp đả lão hổ.

Hơn nữa còn muốn cùng mọi người vượt qua hoạn nạn.

Hỏi hắn tại sao? Hắn đáp:

"Bởi vì ta là bộ khoái!"

"Bộ khoái chính là công sai!" Hắn vỗ ngực ầm ầm nói:”Công sai chính là vì chuyện công mà hành sự, nghĩa bất dung từ mà làm ... là ta!”

Hắn vỗ vào ngực vang trời:

"La, Bạch, Nãi ... "

Khí thế động sơn hà, khí khái tựa nghĩa bạc vân thiên hắn cất cao giọng nói:”Vì phải bảo vệ các cô, những cô gái yếu đuối, ta ... La, Bạch, Nãi … không tiếc hy sinh, không sợ khó khăn, cũng phải cho các ngươi ..."

Nói còn chưa dứt câu hắn đột ngột ho khan.

Ho đến mức muốn phun ra cả hai lá phổi.

Mọi người còn cho là hắn vì quá bi tráng mà bị con quỷ trong khách điếm nhập hồn.

May là không phải.

Chẳng qua hắn vỗ ngực quá mạnh nhất thời xương sườn chịu không được nên phát ra cảnh báo từ buồng phổi mà thôi.

Mọi người rất ít khi nhìn thấy nhân vật bi tráng như thế, cũng đã rất lâu chưa từng nghe qua ngôn từ khảng khái như vậy, bọn họ không khỏi trố mắt mà nhìn.

Chỉ có Diễm Mộng tương đối trấn tĩnh, hỏi lại hắn:”Ngươi có yêu cầu gì?"

"Yêu cầu?" La Bạch Nãi xúc động nói:”Đại trượng phu thân dài bảy thước, cứu người gặp nguy, giúp người gặp nan, có chi mong cầu? Chỉ là nếu nói ở xa tới là khách thi ta thiên tân vạn khổ đến Nghi Thần phong một lòng muốn giúp các cô trừ yêu diệt quỷ (thật là kỳ quái trước khi hắn vào khách điếm làm sao biết được có quỷ tác quái?) các cô cho dù tạm thời không buôn bán nhưng không khách cũng là điếm đáng lẽ ta phải được ăn ngon, ngủ ngon, ở phòng tốt, phục vụ cao, tận tình mà hưởng thụ ..."

"Hiểu rồi!"

Diễm Mộng gọi một tiếng:”Thiết Thiết."

Nữ nhân to lớn lập tức đáp:”Có đây!"

Diễm Mộng lại gọi:”Lão Thiết!"

Thiết Bố Sam đáp lời:”Có mặt!"

Diễm Mộng phân phó:”Thiết Thiết đem cho họ La một bộ bộ đồ mới, dẫn hắn đi tắm. Lão Thiết dẫn hắn tới phòng hảo hạng đi nhớ đừng để hắn vừa lên tới phòng đã bị quỷ tha mất đấy!"

La Bạch Nãi nhìn hai nhân vật to con ấy có chút gấp gáp:”Chậm đã!"

Diễm Mộng thắc mắc:”Sao cơ?"

La Bạch Nãi dùng đuôi mắt liếc nhìn Ngôn Trữ Trữ Lý Tinh Tinh, còn có Đỗ Tiểu Nguyệt ba người đang túm tụm trò chuyện nói:”Có thể đổi người không?"

Diễm Mộng không hồi đáp.

Nàng nổi giận!

La Bạch Nãi đưa mắt nhìn phía trước có một chút buồn bã.

Không, là ‘hai chút’.

Hai con quái vật to lớn kia một tả, một hữu như kẹp lấy hắn chỉ chờ hắn bước đi.

Đi tắm.

Đi ngủ.

Cũng chẳng khác biệt.

Hắn hiểu phận mình rồi!

Dù sao thời gian cũng còn nhiều.

Hơn nữa đêm còn rất dài.

... dĩ nhiên sau này hắn mới chân chính biết được đêm dài thế nào hơn nữa rất dài, hơn nữa rất thường.

Tuy vậy đêm đó hắn không đi ngủ.

Chỉ đi tắm.

... phong trần mệt mỏi, vì không để sự hảo cảm của cái vị thư sinh tuấn kiệt mất đi hắn không thể không đi tắm.

(ta không thể nào giống như cái lão lưng còn to lớn kia vừa bẩn vừa thối, toàn thân tựa như hàng ngàn bọc mủ tạo thành, khó trách lão dùng tầng tầng lớp lớp vải bố bọc lấy chính mình chẳng phải là sợ mùi hôi khắp bốc lên sao? Tuy đã quấn cả đống vải như thế nhưng mùi hôi vẫn thoát ra tựa như mùi vết thương rữa nát vậy!)

(đúng là giấy không gói được lửa, có quấn cách mấy cũng không ngăn được mùi thúi!)

Hắn một mặt tắm, một mặt ca hát, hát đến khàn cả giọng, thống khoái vô cùng.

Tắm xong rồi ca còn chưa xong, hắn lại không chịu lên lầu.

... tại sao?

Hắn không đi.

Không phải là hắn không muốn ngủ.

Không phải là hắn không mệt mỏi.

... cũng không phải là hắn chú ý đến chuyện ‘Trương đại mụ’ (thật ra thì Trương Thiết Thiết tuổi cũng không lớn, nàng chẳng qua là vóc người hơi lớn mà thôi) hay là Thiết Bố Sam (thúi quá! chịu không được! ngay cả con ruồi cũng bị lão xua bay mất tích!) hộ tống nhưng thực chất là giám thị.

Hơn nữa lúc hắn đang tắm đã phải nghe bọn họ lải nhải, rất chói tai nhưng không rõ có phải ‘Trương đại mụ’ ở bên ngoài hận hắn đến mức nghiến răng lải nhải không dứt hay không mà khiến cho hắn càng hát càng lớn tiếng, hát rất ồn ào chẳng khác chi hắn làm vậy là để át đi thanh âm lải nhải bên ngoài cửa.

Hắn không một mình lên lầu.

Quyết không một mình vào phòng.

Bởi vì hắn sợ.

Hắn sợ quỷ!

Thật ra thì nói cho cùng trong khách điếm, những người này sợ nhất là quỷ. Nếu như lấy chuyện bó đũa để so sánh thì hắn quyết không bao giờ là một chiếc riêng rẽ, thậm chí một đôi, hai đôi, một bó cũng không.

Mà là một rừng trúc. Hắn phải ở giữa một rừng trúc

... đủ số đũa để cả đám người bọn họ dùng cả đời rồi!

Cho nên nói gì thì nói hắn cũng muốn xuống lầu dưới, nhất quyết muốn cùng bọn họ chia nhau gác đêm.

Có lẽ do nghe được thanh âm tranh chấp Diễm Mộng đã tới.

Nàng cũng không lay chuyển được hắn đành không thể làm gì khác hơn là cho hắn tham gia phòng thủ.

... như vậy cũng tốt, bớt đi nhân sự cử đi giám thị hắn.

Hắn ở đó một lúc lại thấy những cô nương kia ai cũng che miệng nhìn hắn cười lén ... mặc dù hắn không biết các nàng cười hắn chuyện gì nhưng có cô gái vì hắn mà cười thì đấy quả thực là chuyện vinh hạnh đối với hắn.

La Bạch Nãi cũng rất cơ trí.

Hắn nắm ngay cơ hội thao thao bất tuyệt, cười đùa luôn miệng khiến cho sự khẩn trương phòng thủ của các nàng bất tri bất giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều ... La Bạch Nãi tự mình cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

... nhân sinh trên đời có thể cười cười nói nói một chút, hi hi ha ha một chút quả thực tốt hơn rất nhiều.

Đánh đánh giết giết, quỷ quỷ quái quái thì có gì là tốt!

Đêm đó La Bạch Nãi hãy cùng tất cả mọi người đã trở nên thân thiện. Lý Tinh Tinh, Ngôn Trữ Trữ rất thích nghe hắn huênh hoang, ngay cả người điềm đạm như Đỗ Tiểu Nguyệt cũng có hai lần bị hắn chọc cho bật cười thành tiếng. Chỉ có Trương Thiết Thiết đối với hắn rất phản cảm, Hà Văn Điền lại xem hắn như một con quái vật rất đáng để nghiên cứu.

Đáng sợ nhất là Thiết Bố Sam, lão không có xem hắn là người, hắn nói lão cũng không cười, hắn mắng lão cũng không để ý, đại khái hắn đá lão một cước lão cũng không phản ứng?

La Bạch Nãi cũng không dám thử đá lão một cước.

Chỉ có một người La Bạch Nãi nhìn không thấu.

Một chút cũng không hiểu.

... là Diễm Mộng.

Nàng tựa như một giấc mộng khi đã tỉnh giấc đã không còn nhớ rõ, nếu trong mộng nhìn mộng lại càng u mê, hồ đồ.

Nhưng suốt đêm dài Diễm Mộng ngoại trừ chú ý chuyện phòng vệ, nàng còn đang đợi.

Nàng chờ cái gì?

... nàng đợi người nào?

Ở cái nơi hoang sơn trùng điệp, nàng có thể đợi ai? Có người nào đáng để nàng đợi?

... nàng đang đợi Độc Cô Nhất Vị trở lại sao?

... hay là đang chờ Ngũ Liệt Thần Quân chạy tới?

Không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK