(Ta là Nhiếp Thanh, “Quỷ Vương” Nhiếp Thanh. Ta biết thân phận của mình đã bị lộ, các ngươi đều đã biết ta là thiếu quán chủ của đông bắc Nhất Khắc quán, “Thanh Nguyệt Công Tử” Lâm Ngạo Nhất. Nhưng các ngươi sai rồi. Ta nguyện ý làm “Quỷ Vương” Nhiếp Thanh, không muốn làm Lâm thiếu quán chủ. Lâm Ngạo Nhất chỉ là con trai của Đông Bắc Vương, là kẻ phụ thuộc vào cha ta. Ở dưới trướng ông ấy, ta chỉ dùng uy danh của ông ấy để chấn nhiếp người khác, chưa bao giờ gây dựng sự nghiệp của mình. Nhiếp Thanh thì khác, Nhiếp Thanh là nhân vật do ta một tay tạo nên, chỉ có Nhiếp Thanh mới thuộc về ta, mới là của ta, mới là chính ta. Ta không muốn ở dưới cái bóng của Đông Bắc Vương làm Lâm công tử cáo mượn oai hùm. Ta muốn làm “Quỷ Vương” Nhiếp Thanh thoắt ẩn thoắt hiện trên giang hồ. Hôm nay cho dù ta đã bị thương, đã thất bại, nhưng ta đã làm chuyện mà mình muốn làm, ta là “Quỷ Vương” Nhiếp Thanh.)
Các ngươi hỏi Chiêu đại nương phái hai người đi cùng ta là có dụng ý gì? Ta nghĩ là bà ấy muốn trợ giúp ta. Có lẽ, mục đích chủ yếu của bà ấy cũng không phải giúp ta, mà là tăng cường nhân thủ của ta, thông qua ta trợ giúp Ỷ Mộng, để Ỷ Mộng lấy được bảo tàng của Ngô Thiết Dực, còn có thần binh cái thế “tường vi sa mạc”. Chiêu đại nương giúp ta chính là giúp con gái bà ấy, đạo lý này có thể hiểu được.
Chắc hẳn các ngươi đều biết tổ chức Dạ Minh Châu của “Từng mảnh hoa tuyết từng mảnh đao” Chiêu đại nương, tuy phần lớn đã bị Tôn Tam Điểm và Nhất Quán đường thu nạp, nhưng vẫn có ba cao thủ ngạnh môn và một hảo thủ khinh công đi theo Chiêu Nguyệt Hoan, thề chết trung thành.
Bốn người này tục xưng “Một nhẹ ba nặng, ba nặng không bằng một nhẹ”. Một người chính là Kim Chung Tráo, một người gọi là Thiết Bạt, còn một người tên là Bình Gián Thành. Bọn họ đều luyện võ công ngạnh môn, một người chuyên luyện “Kim Chung Tráo” đánh không chết, một người luyện “Thiết Bố Sam” đao thương không vào, một người khổ luyện “Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện” không có điểm yếu, dịch chuyển sơ hở. Nghe nói cũng vì vậy mà bọn họ được đặt tên là “Kim Chung Tráo”, “Thiết Bố Sam” và “Thập Tam Thái Bảo Bình Hoành Luyện”. Một cao thủ khinh công khác vốn là người của Thái Bình môn, hắn chỉ là bạn tương tri với Chiêu đại nương, không thể hoàn toàn xem là thủ hạ của Dạ Minh Châu, chỉ có thể tính là một nửa.
Có điều Chiêu đại nương sợ Tôn Tam Điểm lòng lang dạ sói, không dung được người. Nếu giữ bốn người này ở bên cạnh, khó tránh khỏi sẽ bị Tôn Tam Điểm thanh trừng đối lập, lần lượt đuổi tận giết tuyệt. Vì vậy bà đề nghị ba người rưỡi thủ hạ trung thành này tách ra. Một người đã sớm đưa đến bên cạnh Ỷ Mộng, làm người hầu cận, âm thầm bảo vệ Ỷ Mộng. Một người khác thì đã sớm rời khỏi đông bắc, ngao du giang hồ, chỉ cần Chiêu đại nương hiệu triệu, tùy thời có thể ở trong võ lâm lên tiếng ủng hộ. Người còn lại thì vẫn luôn hóa thân thành người nhàn rỗi, thường hầu hạ bên cạnh Chiêu đại nương, chờ thời cơ hành động. “Một nửa” khác thì vẫn ở lại môn phái của hắn, chờ lúc cần mới đến tiếp viện.
Ba người trước là ai? Không cần phải nói, đương nhiên chính là Thiết Bố Sam, Kim Chung Tráo và Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện.
Nghe nói nếu như không có Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện, cùng với cao thủ dùng độc, cao thủ phân biệt độc do người này tìm tới, ẩn nấp bên cạnh Chiêu đại nương, không biết Chiêu Nguyệt Hoan đã bị Bạch Cô Tinh hạ độc giết hại mấy lần rồi.
Đồng dạng, nếu như không có Thiết Bố Sam, cũng không biết Ỷ Mộng đã bao nhiêu lần táng thân dưới tay Cảm Tình Dụng Sự bang.
Đồng lý, nếu như không có Kim Chung Tráo trên giang hồ sắp đặt phối hợp, có lẽ Tôn Tam Điểm đã sớm tự mình ra tay, giết chết phu nhân Chiêu Nguyệt Hoan vẫn luôn có mưu đồ kế hoạch, nhiều mặt ngăn trở hắn.
Ở phương diện này, ba người tuy có danh hiệu và thân phận khác nhau, nhưng trách nhiệm gánh vác, thái độ làm việc, bày mưu tính kế đều có liên hệ.
Chiêu đại nương phái ai hợp tác với ta? Bà ấy muốn ta liên hệ với Kim Chung Tráo ẩn nấp trên giang hồ, lại muốn Thiết Bố Sam luôn làm bạn bên cạnh Ỷ Mộng phối hợp với ta.
Thế nhưng không lâu sau, tin tức Chiêu đại nương tự sát truyền ra, sự tình liền có chuyển biến rất lớn.
Ta vốn chung sống với Thiết Bố Sam rất tốt, sau đó hắn cùng Ỷ Mộng đi đến Dã Kim trấn, cũng vẫn luôn bảo trì tin tức với ta.
Ta và Kim Chung Tráo cũng có liên lạc.
Trong mấy người này, biến hóa lớn nhất chính là hắn, Kim Chung Tráo.
Hắn thực ra là một mấu chốt.
Chuyện này nên nói thế nào nhỉ?
Chiêu đại nương quá dễ tin người, nếu không bà ấy cũng sẽ không giao toàn bộ tính mạng của bản thân và gia đình cho Tôn Tam Điểm. Đương nhiên nếu bà ấy không tin người, cũng sẽ không nói tất cả bí mật với ta, ta cũng sẽ không quyết định giúp bà ấy hoàn thành di chí.
Tin người cũng có phúc khí. Bởi vì tin người, cho nên dễ có người bán mạng cho hắn, giống như Lưu Bang, Lưu Bị, giang sơn cứ như vậy đánh ra. Nhưng tin người cũng có sai lầm. Lỡ may kẻ được tin tưởng phản bội bán đứng, sẽ phải trả giá nặng nề đáng sợ, giống như Phù Kiên, Cản Hòe, non sông tốt đẹp từ đấy sụp đổ, còn liên lụy đến những người ủng hộ bọn họ.
Chiêu đại nương tin tưởng xem trọng người khác, hiệu quả như thế nào? Chuyện này rất khó nói. Ít nhất khi bà ấy khi còn sống, có rất nhiều người tài chịu phục vụ cho một vị phụ nhân, cũng xem như hiếm thấy rồi.
Nhưng bà ấy phái Kim Chung Tráo vào trong võ lâm ẩn nấp phối hợp, chắc chắn là một quyết định không hay.
Kim Chung Tráo tuy luyện võ công ngạnh môn, nhưng lại giỏi về tâm kế. Đương nhiên nếu như hắn không giỏi về mưu lược, Chiêu đại nương cũng sẽ không an bài hắn ở bên ngoài tiếp ứng.
Dù sao Chiêu đại nương cũng là một nữ nhân có tầm mắt.
Kim Chung Tráo ở trong giang hồ, có chuyện gì hắn chưa từng thấy? Có người nào hắn chưa từng giao thiệp? Khi đó tổ chức Dạ Minh Châu đã suy thoái, Chiêu đại nương cũng bị giữ ở Thần Thương hội, thế lực của bà ấy đã hoàn toàn bị Tôn Tam Điểm bòn rút. Trong lòng Kim Chung Tráo biết rõ điểm này.
Sau khi tin tức Chiêu đại nương tự sát truyền ra, Kim Chung Tráo cũng không e ngại nữa.
Ta liên hệ với Kim Chung Tráo, Kim Chung Tráo cũng liên lạc với Thiết Bố Sam, ba người chúng ta đã từng tụ tập.
Nguyên lai lần đó thợ mỏ phát hiện trong động có đá hiếm sắc bén, mọi người còn chưa đặt cho nó cái tên “tường vi sa mạc”, Kim Chung Tráo đã dẫn đầu cùng Thiết Bố Sam chạy tới, muốn chiếm được tiện nghi trước. Ta cũng chạy tới, thực không dám giấu, cũng là vì muốn chiếm tiện nghi. Ba người chúng ta gặp mặt nhau, còn chưa ai chiếm được tiện nghi, gần như đã đánh một mất một còn.
Chuyện này nên nói thế nào đây? Trong động quả thật có một gốc đá hiếm, cũng không biết làm sao “sinh” ra, do ai “trồng” ra. Dù sao nó còn cao hơn cả cây cao, một tầng một tầng, cánh hoa nở dài lên trên. Không ai biết nó chôn sâu dưới đất bao nhiêu, dưới cùng còn có thứ gì. Chúng ta phân biệt đào thật lâu, những thợ mỏ trước đó và hương binh sau đó cũng đào thật lâu, nhưng vẫn chưa tới đáy.
Ta gọi nó là một “gốc” đá hiếm, không nói một “khối”, các ngươi cảm thấy kỳ quái đúng không? Ta cũng không có cách nào. Nó giống như một thân cây hơn là một khối, một tảng đá. Đá nào có dài như vậy? Làm sao kết thành một phiến giống như ông trời xảo diệu điêu khắc lên? Nhưng cây làm sao có thể sắc nhọn như vậy? Cứng như vậy? Dù sao ta cũng không biết nó là thứ gì, mọi người đều không biết nó làm thế nào xuất hiện.
Ta nói là Thiết Bố Sam, Kim Chung Tráo còn có ta trước tiên đã đánh một trận, sau đó phát hiện vật này quá cao quá lớn, đào thì không được, nhổ cũng không lên, chỉ cần ngắt được một miếng đã xem như không tệ rồi.
Có điều muốn ngắt xuống một miếng nhỏ cũng không dễ dàng.
Thẳng thắn mà nói, chúng ta đã dùng mười bảy, mười tám phương pháp. Kim Chung Tráo và Thiết Bố Sam đều luyện nội công ngạnh môn, hơn nữa công phu luyện đến mức hiếm thấy trên thế gian, nhưng cũng không có biện pháp. Có được bảo vật cũng vô dụng, chúng ta còn đánh nhau làm gì? Không bằng hợp tác.
Đích xác, đại bổ đầu nói rất đúng, kết minh thông thường còn có tác dụng hơn quyết chiến.
Chúng ta tạm thời dừng tay, trao đổi tin tức, nói cho cùng đều là người do Chiêu đại nương gọi tới. Khác biệt là Kim Chung Tráo vì nhóm người kia của hắn, Thiết Bố Sam lại thật sự vì Ỷ Mộng tranh đoạt. Còn ta thì sao? Ta vì chính mình, vì Đông Bắc Vương có thể mạnh mẽ hơn Thần Thương hội, vì “Quỷ Vương” Nhiếp Thanh biểu dương tên tuổi, cũng vì Chiêu đại nương nhờ cậy... Nếu như ta lấy được, ít nhất sẽ không độc chiếm, chia cho Ỷ Mộng một chén canh, ta nghĩ mình sẽ làm được.
Ta không phải vì Ỷ Mộng, mà là không muốn phụ lòng Chiêu đại nương nhờ cậy. Dù sao không có bà ấy thì ta cũng không biết đến bảo tàng này.
Khi đó quyết định của ba người chúng ta là trước tiên hợp tác, lấy được “tường vi sa mạc” rồi tính sau.
Ba người chúng ta trao đổi tin tức, nhưng ta lại phát hiện một chuyện.
Kim Chung Tráo dường như không biết Ngô Thiết Dực có bảo tàng chôn ở nơi này.
Thiết Bố Sam hình như cũng không biết.
Như vậy đối với ta có lợi nhất.
Xem ra người mà Chiêu đại nương tín nhiệm nhất lại là ta.
Nhưng tại sao bà ấy lại tin tưởng xem trọng ta như vậy?
Ta cũng không hiểu chuyện này.
Ta cũng nghĩ tới, có thể Kim Chung Tráo và Thiết Bố Sam giống như ta, đã biết trong động này có bảo tàng khác, nhưng lại cố ý che giấu không nói ra?
Ta cũng hoài nghi như vậy.
Có điều Thiết Bố Sam xem ra khá trung thực, có lẽ hắn không biết chuyện này.
Con người Thiết Bố Sam này, vì muốn luyện thành tuyệt kỹ đao thương không vào, phong kín sơ hở, đã bị tẩu hỏa nhập ma, khiến cho thân thể thương tàn, quanh năm phải dùng vải quấn lấy vết thương. Người tu luyện loại công phu ngu ngốc này, nếu muốn ở trước mặt ta giả vờ như không có chuyện gì, mà ta hoàn toàn không nhìn ra, chắc chắn cũng không dễ dàng.
Nhưng đối với Kim Chung Tráo thì lại khó nhìn thấu.
Ít nhất ta đoán không sai, Kim Chung Tráo quả thật có hậu đài khác.
Ai là hậu đài của hắn?
Chiêu đại nương đúng là không nên để hắn ở bên ngoài quá xa, quá dài, quá lâu.
Dây diều thả ra quá dài, tùy thời sẽ đứt, một khi đã đứt thì sẽ bay không trở lại.
Nguyên lai Tôn Tam Điểm của Thần Thương hội đã sớm tìm cách mua chuộc tên này. Điểm lợi hại của Kim Chung Tráo, đó là hắn vẫn nhận lợi ích mà Tôn hội trưởng và Chiêu đại nương cho mình, nhưng lại không tỏ thái độ rõ ràng. Mà hắn lại kiên quyết không đi đông bắc, Tôn Tam Điểm cũng không làm gì được hắn. Tôn Tam Điểm đã phái ra “Thiết Thương Hỏa Thượng Phiêu” Tôn Hoa, âm thầm chủ trì hành động cướp đoạt “tường vi sa mạc”, Ỷ Mộng chẳng qua là ngụy trang.
Chuyện này ngay cả Ỷ Mộng cũng không biết. Cho dù Tôn Tam Điểm không phải là không tin con gái của hắn, nhưng lại không tin được Trần Mịch Hoan thuộc về Tứ Phân Bán đàn, Độc Cô Phạ Dạ của Thái Bình môn, còn có “Phi Thiên Lão Thử” Lương Song Lộc.
Tôn Hoa lại có đồng minh khác của mình, bọn chúng chính là “Hoa Quần Thần Quân” Vi Cao Thanh và “Nhất Lộ Bình An” Thác Bạt Ngọc Phượng.
Các ngươi đều cảm thấy kỳ quái đúng không? Sự tình là như sau.
Thác Bạt Ngọc Phượng đã phản bội Thái Bình môn.
Vi Cao Thanh cũng ngầm gia nhập Thần Thương hội.
Các ngươi đều nhớ ra rồi đúng không! Đúng vậy, những người này chính là cao thủ trong lời đồn, trong chiến dịch kia đã đi vào động nhưng không đi ra, không ra được!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK