Không ai đáp được.
... Ngô Thiết Dực xuất lĩnh một đám võ lâm cao thủ vào đêm trăng tròn tới đây mật nghị, rốt cuộc vì cái gì?
Ai cũng đáp không được.
... nhưng đằng sau câu hỏi ai cũng cảm thấy có điều kỳ quặc, bên trong có nhiều ý tứ.
Đúng vậy, là vì cái gì?
"Nếu mọi người đáp không được, không bằng để cho ta trước hết thỉnh giáo mọi người!" Vô Tình nói:”Tôn lão bản, cô vì sao phải ở chỗ này?"
Diễm Mộng cũng rất nguyện ý hồi đáp:”Vì tự do!"
Vô Tình nhíu mày:”Tự do?"
Gã thường cau mày nhiều hơn cười.
Diễm Mộng nói thêm vài lời:”Ta ở Sơn Đông Thần Thương hội bị cha quản hạt rất nghiêm, trong hội quy tắc rất nhiều, cha bất kể ta hay là trưởng bối của lão cũng sẽ quản ta huấn ta, ta ở nơi đó rất không tự tại, rất mất tự do!"
Vô Tình nói:”Cho dù cô muốn rời khỏi Thần Thương hội tìm kiếm tự do tự tại cũng không nhất định phải lặn lội đường xa đến cái nơi ưng không kêu, chim không bay này chứ?"
Diễm Mộng lại vuốt nhẹ cằm đáp:”Đúng vậy!"
Vô Tình đợi nàng nói tiếp.
Diễm Mộng nhẹ nhàng nói tiếp:”Nhưng ta không có lựa chọn!"
"Không có lựa chọn?"
"Phụ thân ta vô cùng nghiêm khắc. Lão nếu không để cho ta rời đi ta có chết cũng không thể rời Nhất Quán đường Thần Thương hội một bước nhưng là do lão đánh giá ta không chính xác, ta cùng lão nhân gia giống nhau ở chỗ quật cường. Ta cầu lão nhiều lần muốn ra bên ngoài xông xáo một phen gầy dựng sự nghiệp, lão hung hăng giáo huấn ta đủ điều nhưng ta không nhụt chí. Nhân lúc có cơ hội ta lại đề cập. Về sau lão muốn lung lạc thế lực nhiều nơi, liền tùy tiện làm chủ muốn đem ta gả cho con trái lớn của Đông Bắc Vương Lâm Mộc Sâm, Thanh Nguyệt công tử, ta bị bức đến đường cùng đã dự định cùng lão ngả bài, không tiếc lấy cái chết phản kháng. Lần này, lão có chút nhượng bộ, lão nói ‘Chỉ ngươi chỗ tốt ngươi không muốn! Ngươi có bản lãnh thì phải đi trấn thủ ở Nghi Thần phong cái nơi yêu ma quỷ quái thường lui tới kia đi! Đến đó mà quản lý khách điếm tại Dã Kim trấn, đó vốn là là chỗ của chúng ta, năm đó chiếm lấy thiên tân vạn khổ không dễ dàng chút nào. Hiện tại không ai đi quản thật hai tay cho không đám người Thái Bình môn cùng Tứ Phân Bán đường rồi!’ lão cho là ta nhất định không dám đi. Lão khinh thường ta!"
Vô Tình lại chau mày:”Kết quả cô tới chỗ này?"
"Lão mặc dù hung hãn!” lúc nói Diễm Mộng trong mắt có chút lệ quang:”Nhưng lão dù sao cũng là phụ thân ta hơn nữa rất coi trọng chữ tín!"
Vô Tình trầm mặc một hồi, gã nhìn sâu vào đôi mắt ẩn ước lệ quang của cô gái vốn là tiểu thư chưa từng trải hiện đã lịnh lãm kinh thế, gã cảm nhận được rất rõ ràng, trọng yếu nhất chính là tự do.
Gã không khỏi nghĩ ngợi, mình hạ thủ bắt người bỏ tù có án oan hay không?... nếu như là tội không đáng chết thì phạm nhân bị bỏ tù, đánh mất tự do, đó có phải là đã tạo ra bao nhiêu tội nghiệt không!
"Nhưng nơi này đích xác là hoang liêu cô quạnh, ít bóng người!” Vô Tình nói:”Cô thật không nên tới chỗ như thế!"
... một cô gái thiên kiều bá mị như vậy sao có thể trải cả đời ở cái nơi hoang vu mà đến cầm thú cũng ít thấy như thế này được?!
"Ta cũng thường xuyên xuống núi!" Diễm Mộng khẽ cười, môi nàng mỏng hơi cong lên, tựa như sợi bột được kéo mỏng để làm hoành thánh, mì. Nàng dùng hai ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi đè nhẹ vành môi xuống, bộ dạng rất thông minh:"Ta có Ngũ Liệt Thần Vua cùng Độc Cô Nhất Vị thay ta trông chừng khách điếm ... huống chi, ta còn có đánh thủ hạ cùng lứa rất trung thành làm trợ thủ, ta không tịch mịch!"
Vô Tình nhìn các cô gái thành viên trong tổ chức của nàng trong lòng cũng rất tán thành, gã nhìn ra được, những người này rất trung thành với nàng.
Thậm chí tận tâm tận lực.
"Thẳng thắn mà nói chỗ này ta đương nhiên không thích nhưng ta thích tự do tự chủ!” Diễm Mộng nói sâu trong ánh như có một giấc mộng:”Có những chuyện ngươi thích lại không thể làm, có những chuyện không thích cũng phải làm. Làm người cũng chẳng khác. Ăn, mặc, ở, đi lại đều như thế. Nói ví dụ làm nữ nhân ta rất không thích luyện võ nhưng không được, muốn tồn tại trên giang hồ không thích cũng phải luyện hơn nữa còn phải luyện cho tốt. Có khi ngươi còn phải phải dựa vào nó mà sống sót."
Vô Tình gật đầu, ánh mắt nhìn về phía sau Diễm Mộng băn khoăn hỏi một câu:”Bọn họ đều từ Thần Thương hội theo cô đi ra?"
"Đúng vậy!” Diễm Mộng cười rất đắc ý tựa như ăn trộm được gà của lão hồ ly:”Cha không nghĩ tới ta nói là làm, nói đi là đi. Lão cũng không đành lòng để cho ta ở hoang sơn dã lĩnh tự mìng bươn chải, lại không thể hai lời, lại càng không chịu năn nỉ ta đừng đi nên không thể làm gì khác hơn là tùy ý ta chọn trợ thủ, một đường mà đi!"
Nàng cười híp mắt, khuôn mặt tươi rói:”Ta chọn bọn họ!"
Vô Tình rất nhanh đã hiểu được những người này vì sao đối với một nử tử như Diễm Mộng toàn bộ đều cam tâm tình nguyện bán mạng vì nàng mà quên mình phục vụ rồi.
Một lãnh tụ có thể tín nhiệm thuộc hạ như thế, lúc nhắc đến bọn họ còn hết sức kiêu ngạo, những bộ hạ này không muốn vì nàng ra sức mới là lạ.
Vô Tình chỉ một ngón tay về phía sau hỏi:”Lão cũng là do cô một tay chọn lựa ra?"
Người gã chỉ chính là đại hán lưng còng nọ.
Đại hán hừ nhẹ một tiếng nhưng tựa hồ thân người bên trong đống vải bố co rút lại.
Vô Tình luôn cảm thấy đại hán này có điểm làm người ta e sợ.
"Thiết Bạt? Lão đương nhiên là do ta chọn!" Diễm Mộng không chút chê bai đại hán bẩn thối ấy ngược lại vẫn lấy làm kiêu ngạo:”Hắn và Thiết Tú, Thiết Cư vốn là tử sĩ, chiến sĩ, đấu sĩ trong Thần Thương hội, ta chọn lão theo ta, cha ta trong lòng rất đau đớn đó!"
Xem ra, Diễm Mộng vẫn còn chút ngây thơ chất phác, nàng đối với cha vẫn còn tình cảm.
"Vậy còn cô?" Vô Tình hỏi Trương Thiết Thiết:”Trương đại tỷ! Tại sao cô muốn cùng Diễm Mộng cô nương tới đây?"
"Ta phải theo!" Trương Thiết Thiết cười toét miệng, thân thể rung rung:”Ta vốn là bà vú của cô ấy mà!"
Nàng không chỉ nói còn có động tác minh hoạ, nàng rung động tất cả mọi người đều hiểu cũng không cần, không muốn, không nên hỏi tiếp nữa.
"Hà ... huynh?" lúc này Vô Tình hỏi Hà Văn Điền, nhưng khi xưng hô có chút do dự, nàng cố ý nữ giả nam trang cần gì phải gọi nàng là tiểu thư, cô nương! Cho nên hay là gọi bằng ‘huynh’ cho phải phép:”Huynh đương nhiên không phải là bà vú của cô ấy!"
Hà Văn Điền cũng đáp rất thoải mái, rất mau.
Câu trả lời của nàng là một vấn đề.
"Ngươi có biết vì sao ta thích giả trang thành nam nhân không?"
"Không biết!"
... ai biết được!
"Đó là vì ta nghĩ khi xông xáo giang hồ, một nữ tử giả trang thành nam nhân có nhiều tiện lợi!".
"Ngươi nghĩ xem tiểu thư còn có thể lưu lạc giang hồ đi, ta còn có thể không đi sao?"
Vô Tình lại hỏi Lý Tinh Tinh:”Tiểu thư nhà cô lúc dẫn cô đi nhất định cô còn rất nhỏ phải không?"
Lý Tinh Tinh cười.
Cười có chút xấu hổ.
"Khi đó ta, Tinh tỷ, Hồ thị tỷ muội, Tiểu Nguyệt muội còn rất nhỏ, người nhỏ nhất mới mười tuổi thôi!"
"Các cô tự nguyện theo cô ấy tới đây sao?"
"Khi đó tiểu thư tuổi cũng rất nhỏ!” Lý Tinh Tinh đáp:”Chúng ta từ nhỏ đã là bạn thân!"
"Tiểu thư với chúng ta tình như tỷ muội!” Ngôn Trữ Trữ phụ họa :”Cô ấy ra giang hồ, chúng ta nói gì cũng được đều đi theo không từ!"
"Ngươi là đại bộ đầu nhưng chớ xem thường các nàng!” Diễm Mộng cười lớn nói:”Khi các nàng còn nhỏ ở Đông Bắc đã vinh danh tài nữ hơi có danh tiếng. Tinh Tinh tâm tư linh nhạy, mắt rất tỏ lại giỏi về điểm huyệt. Trữ Trữ bắn cung rất giỏi lại có thể nhái theo các loại thanh âm, Tiểu Nguyệt am hiểu trận pháp, kiến thức rất rộng. Có thể nói đều có sở trường đều là nhân tài dưới trướng Thần Thương hội! "
"Bội phục! Bội phục!" Vô Tình vốn đang muốn hỏi Đỗ Tiểu Nguyệt vì sao mà đến, cùng với chuyện phát sinh hỏi thêm một số chi tiết nhưng lại không đành lòng để nàng đối mặt với ác mộng đã qua nên thay đổi phương thức:”Không phải còn có một cô tên Lương Luyến Tuyên sao?"
Nhắc tới cái tên này các cô nương trong khách điếm đều lộ vẻ bi phẫn, đau khổ.
Bởi vì nàng đã chết.
Nàng vì cứu Đỗ Tiểu Nguyệt mà chết.
Điểm này Vô Tình biết rõ.
Cho nên hắn hỏi:”Rốt cuộc là ai giết nàng?"
Lần này Trương Thiết Thiết, Lý Tinh Tinh, Ngôn Trữ Trữ cùng Hà Văn Điền đồng thanh lớn tiếng trả lời:
"Ngô Thiết Dực!"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK