Mục lục
[Dịch] Tứ Đại Danh Bổ Tẩu Long Xà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Bạch Ái đành phải nói:
- Ta muốn lên lầu.

Chiếc mũi lớn như con sâu mập của Trương Thiết Thiết hơi nhíu lại:
- Lên lầu làm gì?

La Bạch Ái nói:
- Ta... lên đi tiểu.

Trương Thiết Thiết nói:
- Muốn đi tiểu thì đến dưới lầu, sau phòng bếp có nhà xí. Ngươi đã ở đây mấy ngày còn không biết nhà xí ở đâu sao!

La Bạch Ái nói:
- Sau khi đi tiểu, ta còn muốn nghỉ ngơi một chút.

Trương Thiết Thiết nhìn chằm chằm vào La Bạch Ái một cái, quay đầu lại hỏi:
- Trên lầu có những ai?

Ngôn Ninh Ninh nói:
- Ỷ Mộng tỷ còn ở phía trên.

Lý Tinh Tinh nói:
- Bình tỷ trở lại rồi.

Trương Thiết Thiết động dung nói:
- Cái gì? Cô ấy, cô ấy trở lại rồi?

Lý Tinh Tinh đang muốn nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, Trương Thiết Thiết chợt quát một tiếng:
- Đứng lại!

La Bạch Ái đành phải dừng lại.

Hắn vốn định nhân cơ hội Trương Thiết Thiết nghe chuyện của Kiếm Bình để chuồn lên lầu, nhưng lại bị Trương Thiết Thiết phát giác, quát lên cản lại.

Ngôn Ninh Ninh lại hỏi:
- Sao cô đi lên lâu như vậy? Kiếm Bình cũng trở lại được một lát rồi. A Điền đâu? Cô ấy còn ở phía trên pha nước tắm, rửa bồn tắm, bắt cá sống sao?

Trương Thiết Thiết luôn thô lỗ phóng khoáng, lúc này đột nhiên xuất hiện một loại phiền não hiếm thấy, giống như nghĩ mãi không ra:
- Ta cũng không biết cô ấy đi đâu. Phía trên nước sôi đã đun xong, bồn tắm đã đầy nước, còn đang bốc khói, khăn tắm bồ kết đều chuẩn bị xong, nhưng không thấy A Điền.

Lý Tinh Tinh biến sắc hỏi:
- Cô đi tìm chưa?

- Tìm rồi.
Trương Thiết Thiết nghiến răng sốt ruột nói:
- Ta đã tìm khắp nơi, nếu không thì làm sao bây giờ mới xuống.

- Tìm không thấy?

- Tìm không thấy.

Một người sống sờ sờ lại vô cớ mất tích, mọi người không kìm được đều cảm thấy trong lòng phát lạnh.

Gò má Ngôn Ninh Ninh phát xanh:
- Chẳng lẽ là... chuyện của Hồ Kiều lặp lại...

Trương Thiết Thiết gật đầu, nặng nề nói:
- Trước mắt A Điền đã mất tích... chỉ mong cô ấy phúc lớn mạng lớn, may mắn vượt kiếp. Chờ Ỷ Mộng tỷ xuống, sẽ trình báo để tỷ ấy định đoạt.

Đỗ Tiểu Nguyệt và Hà Văn Điền luôn thân thiết, không kìm được khóc thút thít. Trương Thiết Thiết nói:
- Nước đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể tắm... Nhưng ta thấy, lúc này không nên rời khỏi đội ngũ thì tốt hơn.

Đỗ Tiểu Nguyệt chỉ biết gật đầu, đôi vai thanh tú co lại. La Bạch Ái tươi cười nói:
- Nếu đã như vậy, cần gì lãng phí, cứ để ta dùng chậu nước kia là được rồi, đa tạ!

Nói xong lại muốn chuồn lên trên.

Đột nhiên Trương Thiết Thiết đè áo cất bước, một bước đi xuống, dán sát vào La Bạch Ái, một trên một dưới. Trương Thiết Thiết cao hơn La Bạch Ái một cái đầu, lại mập hơn hắn cơ số lần. La Bạch Ái lập tức mất đi một nửa nhuệ khí, tắt đi chín phần chí khí. Chợt nghe Trương Thiết Thiết nói:
- Tiểu tử đáng ghét, đừng để ta phải đánh ngươi!

Trương Thiết Thiết luôn rất ôn hoà với La Bạch Ái, nhưng hiện giờ biến cố liên tục xảy ra, La Bạch Ái lại nói không quá tôn trọng nàng, nàng cũng không cần hoà nhã với La Bạch Ái.

Sau đó Trương Thiết Thiết quay đầu hỏi rõ tình hình Kiếm Bình xuất hiện. La Bạch Ái bỗng dưng bị mất mặt, bèn đi qua nói chuyện với Hà Phạm, Diệp Cáo, tìm thang xuống đài.

Chợt thấy Diệp Cáo kéo kéo vạt áo của hắn, nhỏ giọng nói:
- Thế nào, còn đi lên không?

La Bạch Ái vừa bị Trương Thiết Thiết làm mất mặt, cho rằng Diệp Cáo đang chế nhạo hắn, tức giận nói:
- Ngươi dám đi lên, ta không dám sao!

Diệp Cáo nói:
- Được, ta đi!

La Bạch Ái cảm thấy bất ngờ.

Tên miệng rộng này luôn không hứng thú với hành vi lên lầu nghe lén, lúc này lại nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ là rắp tâm muốn chơi xấu ta, để ta bị Trương ngực to kia trừng trị!

Hắn không hiểu, chỉ có thể đề phòng nói:
- Bây giờ không có ý nghĩa nữa, muốn lên cũng không lên được rồi.

Diệp Cáo vẫn chưa hết hi vọng:
- Ngươi sợ thân hình to lớn của cô ta sao?

La Bạch Ái nói:
- Ta chỉ sợ miệng của cô ta to như chậu máu, không cẩn thận sẽ nuốt đầu ngươi.

Hà Phạm ở bên cạnh cũng nhỏ giọng nói:
- Chúng ta không dễ xông lên chính diện, vậy cần bố trí chu đáo, lượn một vòng rồi hãy lên.

La Bạch Ái tương đối có thiện cảm với Hà Phạm, thấy hắn cũng nói như vậy, ngạc nhiên hỏi:
- Vừa rồi không phải các ngươi đã quyết tâm, tuyên bố không đi lên à? Sao bây giờ lại nhất định muốn lên?

Diệp Cáo thình lình nói:
- Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ.

La Bạch Ái vốn đã sinh nghi, lúc này càng giống như bùn trét lên đất. May mắn Hà Phạm khá biết điều giải thích:
- Chúng ta vừa trở lại, Ngư thúc liền dặn dò chúng ta: “Tiểu tử họ La kia biết nắm bắt thời cơ, các ngươi tốt nhất nên theo hắn đi lên xem cho rõ, rốt cuộc chủ nhân nơi này đang che giấu điều gì.”

Cặp mắt La Bạch Ái sáng lên:
- Gừng càng già càng cay, đúng là thần bổ mắt to có nhãn giới, biết được thâm ý của ta. Lão còn nói gì không?

Hà Phạm giống như không nghe được sự mỉa mai trong lời nói của La Bạch Ái, chỉ thành thật nói:
- Dư tiểu ca nói: “La tiểu huynh đệ vừa rồi nói một câu ‘Độc Cô Phạ Dạ đã chờ không kiên nhẫn rồi’, câu này rất tuyệt diệu! Kiếm Bình không cẩn thận trả lời một câu ‘Độc Cô rõ ràng không có ở đây’... câu này rất có vấn đề. Kiếm Bình đã hôn mê đến tận bây giờ, trước khi cô ấy mất đi tri giác, Độc Cô Nhất Vị rõ ràng vẫn còn đi chung, nếu cô ấy vừa tỉnh lại đã từ trong giếng bò ra ngoài gõ cửa nhà trọ, làm sao biết Bạch Biên Bức không có ở đây?”

La Bạch Ái cười ha hả nói:
- Người sinh ta là cha mẹ, người hiểu ta là Tiểu Dư.

Diệp Cáo thấy hắn đắc ý, bất đắc dĩ nói:
- Lão Ngư bảo ta nhắc nhở ngươi, nếu ngươi muốn đi lên xem tình nhân trong mộng say rượu kia, nên lưu ý Huyết Phù Bình. Nếu cô ta thật sự từ trong giếng bò lên, tại sao toàn thân đều ướt, chỉ có mái tóc không rồi, không hề bị ướt chút nào?

La Bạch Ái “a” một tiếng, trong lòng bội phục, chuyên này hắn cũng không lưu ý đến.

- Nhưng lão cũng bảo ngươi che giấu lời nói rất tốt.
Diệp Cáo trước tiên bảo hắn bình tĩnh, sau đó mới nói tiếp:
- Vừa rồi ngươi nói Lương Song Lộc sẽ lập tức đến, nhưng Huyết Phù Bình kia lại không hề suy nghĩ, cũng không thèm nhìn, đã biết Phi Thiên Lão Thử tất nhiên chưa tới, chuyện này e rằng có kỳ lạ.

Lần này đến phiên La Bạch Ái lo lắng hỏi:
- Tiểu Dư, Lão Ngư quả nhiên có kiến thức, nhưng bọn họ không phải đều bị thương nặng trúng độc à? Các ngươi sao có thể bỏ bọn họ mà đi?

Hà Phạm thành thực nói:
- Vừa rồi Lão Ngư thúc nói cho ta biết, bọn họ giả vờ trúng độc nghiêm trọng, khiến kẻ địch không đề phòng, thực ra thương thế đã giảm nhiều, đại khái không còn đáng ngại nữa. Lão muốn chúng ta làm chính sự quan trọng trước.

Diệp Cáo ở bên cạnh bổ sung:
- Lão Ngư, Tiểu Dư tuy ý kiến phần lớn không nhất trí, nhưng trước giờ rất có tầm mắt, công tử gia cũng thường tiếp thu cao kiến của bọn họ. Công tử thường nghe Dư, Ngư phân tích tranh luận sự tình, lại từ trong đó đưa ra lựa chọn. Ngài thường nói với chúng ta: “Nếu như Tiểu Dư, Lão Ngư ý kiến nhất trí, vậy sự tình tất nhiên mười phần chắc chín, chỉ tiếc cách nhìn của bọn họ phần nhiều đối lập”. Hiện giờ Dư, Ngư lại ý kiến tương đồng, chuyện này khả nghi, dù không hoàn toàn đúng cũng không sai lệch nhiều. Chuyến này phải theo ngươi rồi.

Bởi vì Lão Ngư, Tiểu Dư vừa ra trận đã bị trọng thương, cho nên La Bạch Ái lúc trước đã xem thường bọn họ. Lúc này nghe Diệp Cáo, Hà Phạm nói như vậy, mới biết Tiểu Dư, Lão Ngư gần như đã lừa gạt tất cả mọi người, không nhịn được hỏi:
- Lão Ngư, Tiểu Dư thực ra trúng độc không nặng, công tử nhà ngươi trong lòng biết rõ sao?

- Trong lòng biết rõ?
Diệp Cáo cười một tiếng:
- Thực ra chính là do ngài một tay sắp đặt. Lúc ngài trị thương cho Ngư thúc, Dư ca, đã lén dặn dò bọn họ.

La Bạch Ái lại nghi hoặc:
- Như vậy, các ngươi nói nội tình này cho ta biết làm gì?

Diệp Cáo nói:
- Không có gì khác. Vừa rồi Dư ca và Ngư thúc đã nói với chúng ta, đừng thấy ngươi lỗ mãng, giả vờ ngu ngốc giống như tên điên, nhưng lại quan sát tỉ mỉ, có thủ đoạn giả heo ăn cọp. Mặc dù lão ca ngươi thường thích đi cà kheo nhảy lên đài, giống như sợ người khác không nhìn thấy, thật ra là cái bóng dưới đất, nhìn thấy được nhưng không sờ được. Cho nên chuyện đi lên xem xét, bảo chúng ta theo ngươi một chuyến.

Hà Phạm than:
- Chỉ sợ chúng ta là ba cái chân heo hầm bằng than, cuối cùng không đủ hỏa hầu.

La Bạch Ái cũng không ngờ lại được hai bổ khoái thành danh hơn nữa dày dạn kinh nghiệm khen ngợi một phen, lập tức hơi đỏ mặt thở dốc lâng lâng, không nghe lo lắng của Hà Phạm vào tai, nhưng lời khen của Tiểu Dư Lão Ngư thì đã sớm vào tim vào phổi. Đột nhiên nhớ tới sư phụ hắn từng nhắc đến một nhân vật hàng đầu trong Lục Phiến Môn, linh cơ khẽ động, hỏi:
- Trước kia trong hình bộ có một vị cao nhân, gọi là Dư Triển Thư...

Diệp Cáo ngắt lời:
- Việc này không thể chậm trễ, chúng ta nên đi lên ngay bây giờ.

La Bạch Ái lắc đầu.

Diệp Cáo ngạc nhiên hỏi:
- Thế nào, ngươi không dám đi sao?

- Cũng không phải.
La Bạch Ái nói:
- Bây giờ công khai đi lên, nhất định sẽ bị Trương Thiết Thiết đuổi xuống.

Diệp Cáo cười lạnh:
- Ta cũng không tin ba người đánh không lại một mình cô ta.

La Bạch Ái thầm nghĩ “chuyện này cũng chưa chắc”, ngoài miệng lại nói:
- Đánh nhau như vậy, ai thắng ai thua còn chưa bàn đến, vấn đề là một khi náo loạn, nhất định sẽ rút dây động rừng. Nếu Ỷ Mộng cô nương đi xuống xem xét, vậy thì sẽ không nghe được gì.

Hà Phạm hơi hiểu ý của La Bạch Ái:
- Ý của La ca là, sáng không bằng tối?

La Bạch Ái nói:
- Từ xưa Hoa Sơn một con đường... nơi này cũng không phải là Hoa Sơn, mà là nhà trọ Ỷ Mộng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK