Mục lục
[Dịch] Tứ Đại Danh Bổ Tẩu Long Xà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diễm Mộng khẽ lắc đầu.

Mọi người (Trương Thiết Thiết, Ngôn Trữ Trữ, Lý Thanh Thanh, Hà Văn Điền tính cả Đỗ Tiểu Nguyệt) cũng đồng loạt lắc đầu.

Vô Tình tự nhiên ngẩng đầu, nhìn lên trên.

Tất cả mọi người nín thở.

Không có tiếng động gì đặc biệt.

Trừ tiếng nước chảy.

Tiếng nước chảy?!

Tất cả mọi người ở dưới lầu, trên lầu không có khách nhân, tại sao có tiếng nước chảy?!

Trừ tiếng nước chảy loáng thoáng, đứt quãng, phiêu hốt, mơ hồ như tơ nhện, như tiếng thở dài trầm lắng, sâu kín. Thật ra thì có lẽ nó đã sớm vang lên, đã lâu chỉ là tất cả mọi người đang nói chuyện, ai cũng không lưu ý, mà lẫn trong tiếng vượn hú, sói tru trăng quả thực rất khó mà nghe cho được.

Song tiếng người trong bồn nước còn có tiếng nước chảy vọng tới từ trên lầu ... trên đầu bọn họ trong đêm yên tĩnh nghe ra hết sức kinh hãi.

Bọn họ nhìn theo tầm mắt Vô Tình thì thấy một chuyện còn hơn cả kinh hãi.

Nước!

Giọt nước từ đầu sàn chảy xuống, thấm ướt sàn nhà tạo thành một đường dài còn tụ thành một vũng nước nhỏ đang bắt đầu rơi xuống lầu dưới, từng giọt rơi xuống!

Nước chảy.

... là nước đang chảy.

Người nào khiến cho nước chảy?

Trên lầu có người?!

Mọi người nhìn nhau, không phải là mặt trắng bệch mà là sắc mặt xanh lét.

Điểm kỳ quái chính là khi bọn họ tĩnh lặng ngẩng đầu quan sát nước chảy, tiếng khua khoắng chợt dừng lại, nước cũng ngừng chảy.

Vô Tình cất giọng, thanh âm lạnh lẽo, bình tĩnh, không nhanh không chậm nói:”Ta cùng Tiểu Dư đi, mời Tôn lão bản dẫn đường. Nhiếp huynh, Lão Ngư ra ngoài cửa điếm phòng ngừa khách phá cửa sổ mà chạy. Thiết lão ca cùng tứ đồng ở lại trong điếm bảo vệ mọi người. Mọi người chớ khẩn trương hoảng sợ, không nên loạn động, cẩn thận chớ để đèn cầy bị tắt!"

Vừa nói xong thân hình gã vốn đang bất động đột nhiên hoá thành một đám mây.

Mây bay.

Lướt thẳng.

Lướt thẳng tới cầu thang.

Phía sau gã chính là Tiểu Dư.

Diễm Mộng nghiến răng quơ lấy cây Hồng Anh thương phóng theo.

Lúc này, mọi người mới hiểu được công tử danh chấn giang hồ, uy nhiếp Lục Phiến Môn, Hình bộ đệ nhất hảo thủ nhưng tàn tật, thần sắc lạnh lùng là bậc gặp biến bất kinh, lâm nguy bất loạn.

... mặc dù cũng rất muốn lên trên để xem nhưng đội hình quyết không thể loạn .

Loạn, sẽ dễ dàng bị địch tập kích.

Đúng vậy, Vô Tình muốn tự thân đi nhưng gã hành động bất tiện, nội lực yếu ớt, khinh công chỉ có thể đề khí chống đỡ trong chốc lát. Cho nên, bên cạnh còn phải có người giúp đỡ, chiếu cố.

Cho nên gã tuyển chọn Tiểu Dư, người có mặt tih tường.

... trọng yếu hơn là một con mắt không sợ quỷ.

Tam kiếm Nhất đao đồng lại sợ.

Gã cũng nhờ Diễm Mộng mở đường. Dù sao, nàng cũng là lão bản, Diễm Mộng khách điếm là địa bàn của nàng, chẳng những quen thuộc đường đi cùng vị trí các gian phòng, ngay cả người cũng quen thuộc có thể tránh được chuyện phát sinh, hiểu lầm.

Bọn họ đi phía lầu dưới cũng không thể quần long vô thủ.

Gã coi trọng lực chiến đấu của Thiết Bố Sam.

Về phần Nhất đao Tam kiếm đồng thì bắt quỷ chỉ sợ không có lực nhưng bảo vệ đám cô nương này thì không làm khó chúng được.

Chẳng qua là không thể chỉ một đường xông vào vạn nhất có người phá cửa sổ bỏ chạy thì bên ngoài cửa cũng phải bố trí người mai phục.

Lực chiến đấu mạnh nhất có thể nói là Niếp Thanh.

Lại thêm Lão Ngư hỗ trợ phòng ngừa sơ thất.

Thoáng cái Vô Tình đã sắp xếp việc tiến công, phòng thủ sơ lược, nói rất rõ ràng, lập tức hành động.

Hành động cực nhanh.

Thoáng cái, bọn họ đã lướt lên lầu, thân hình nhích sang bên nhường lối để cho Diễm Mộng đi trước một bước.

Diễm Mộng lập tức từ âm thanh phát ra phán đoán vị trí rồi nhanh chóng lao đến một cửa phòng, trên mặt hiện ra một vẻ hết sức quái lạ phun ra ba chữ:

"Bà ấy tới?!"

Vô Tình nhìn thấy trên cửa phòng có bảng ‘Phòng số sáu’.

Gã gật đầu, Tiểu Dư một cước đá văng cửa.

‘Rầm!’ một tiếng.

Cửa sổ đang mở.

Trăng chiếu sáng.

Tấm màn màu trắng tung bay phấp phới.

Trong phòng có một bồn nước lớn, bên cạnh còn có một thùng gỗ.

Quanh bồn đầy nước đọng, dọc theo bên bồn treo một chiếc khăn cũ, ướt nhẹp.

Nước trong bồn còn rung động.

Nhưng trong bồn không có ai.

Nước đọng thành dòng kéo từ bồn đến bên cạnh cửa sổ.

... tựa như có người nào đó từng tại chỗ này giữa không khí lạnh ngắt, tắm. Sau đó đột nhiên nhanh chóng rời đi, nhảy ra từ cửa sổ.

Diễm Mộng nhìn thoáng qua sắc mặt đã trắng bệch, môi run run.

Vô Tình vừa thấy tình thế trong phòng, lập tức hướng ra bên ngoài cửa sổ quát lớn:”Cẩn thận! Địch nhân đã xuống tới ... "

Chợt nghe lầu dưới vọng lên một tiếng hét thất thanh.

Sau đó là một tiếng kêu đau đớn.

Thanh âm trầm đục.

Tiếp theo lại có một tiếng hét thảm.

Tiếng hét rất sắc bén.

... tiếng kêu thảm thiết tựa như đợi chờ đã rất lâu đợi đến đúng thời cơ mới phát ra vậy!

Vô Tình sắc mặt trắng bệch không khác Diễm Mộng nói nhanh:”Mau ..." thân hình lướt đi vẫn không quên nhìn Tiểu Dư quát gấp một câu:

"Ngươi thủ tại nơi này!"

Kinh biến.

Cục diện quái dị.

Lúc này đã không kịp nghĩ ngợi chỉ biết nên làm lập tức bắt tay vào làm. Làm ngay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK