Hán tử kia đã thuận thế trượt xuống mái hiên, bình bình ổn ổn đáp xuống mặt đất, khẽ mỉm cười nói:
- Vừa lúc trái ngược. Ta nói như vậy, người mà Đường Hóa muốn lập tức giết chết không phải cô, mà là ta. Ta đã chọc giận hắn rồi.
Hắn than một tiếng, giống như thương tiếc nói với Ỷ Mộng:
- Tôn lão bản, ta đã sớm nói, cô cùng với một đám nha đầu chưa định tính đến nơi khỉ ho cò gáy này, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Ỷ Mộng rất không đồng ý:
- Không có xảy ra chuyện hay không. Một người muốn sinh sự, nơi nào không sinh sự được? Cho dù chúng ta vẫn ở đông bắc Thần Thương hội, muốn sinh hỗn loạn vẫn sẽ xảy ra hỗn loạn. Họ Lương ngươi đừng quản chuyện của Tôn gia ta.
- Ta không quản?
Hán tử kia tức giận nói:
- Được, họ Lương không quản chuyện Tôn gia. Bây giờ ta có thể không quản sao? Hai cây Phán Quan bút, hai mũi thương chỉ vào bằng hữu của ta, ta có thể giả vờ không thấy sao? Họ Lương không quản chuyện Tôn gia, nhưng nơi này còn có họ Đường, họ Ngôn, họ Trần, họ Lý, còn có họ kép Độc Cô thì sao! Cô vốn có thể yên lành chạy đi, nhưng nói gì vẫn muốn trở lại tiếp ứng cho Tiểu Nguyệt kia và đám tiểu hữu này, đây không phải là trở lại tìm chết sao? Ta thấy là thiên đường có đường cô không đi, trở về bức bách lão hữu... Là chính cô đa sự, cuối cùng để cho hai tiểu nương tử này làm ra chuyện có lỗi với cô.
- Bọn họ không có lỗi với ta. Ta nhìn sai người, đáng bị trừng phạt.
Ỷ Mộng rõ ràng không thể chấp nhận cách nói này của Phi Thiên Lão Thử:
- Bọn họ chỉ có lỗi với chính mình.
Ngôn Ninh Ninh cả giận nói:
- Ngươi nói gì?
Ỷ Mộng bình tĩnh nói:
- Các ngươi làm như vậy, chỉ có lỗi với chính mình.
Nàng không đổi một chữ, ngược lại càng nhấn mạnh.
Ngôn Ninh Ninh lạnh lùng nói:
- Ngươi nói như vậy là có ý gì? Chúng ta có lỗi với chính mình khi nào? Tinh Tinh, trước tiên đâm cô ta hai nhát, xem cô ta còn dám nói bậy hay không!
Lý Tinh Tinh lại không nghe lời nàng.
Ỷ Mộng nói:
- Ngươi có lỗi với chính mình. Chắc hẳn tất cả đều do các ngươi làm đúng không? Giả thần giả quỷ, nương nhờ ngoại địch, ta thấy các ngươi cũng có khổ tự mình biết. Các ngươi không phải ở nơi sơn cùng thủy tận này bị người khác khống chế, mặc cho người ta an bài, không có được gì cả, lại giết chết tỷ muội của mình... Qua nhiều năm như vậy, các ngươi và đám Tuyên Tuyên, chị em họ Hồ, Điền thư nhi, Trương đại thư không có một chút cảm tình nghĩa khí nào sao? Nhưng bọn họ lại lần lượt chết vì các ngươi đánh lén... các ngươi không có lỗi với lương tâm của mình...
- Im miệng, nói bậy!
Nếu đổi lại là Ngôn Ninh Ninh dùng Phán Quan bút chống lên lưng Ỷ Mộng, hiện giờ đã sớm đâm vào rồi:
- Chị em họ Hồ đúng là do chúng ta giết, bọn họ luôn bất hòa với chúng ta, xem thường hai chúng ta. Võ công của Trương đại thư, chúng ta căn bản không thể ứng phó được. Hà Văn Điền luôn được ngươi yêu quý, nhưng không có thù hận với chúng ta, tối nay nếu không phải cô ta muốn tìm chết, chúng ta cũng không muốn ta tay. Lương Luyến Tuyên phát giác chuyện của Đường đại hiệp và Ngô Thiết Dực, tự mình tìm chết. Ngươi đừng đổ hết tất cả mạng người lên đầu chúng ta!
Con ngươi Ỷ Mộng co lại, ngữ âm rất lạnh:
- Hóa ra thật sự là do các ngươi giết.
Giọng nói như đao cắt vào sắt, khiến người ta không lạnh mà run.
Người trong tối kia nói:
- Là ta bảo bọn họ hạ thủ. Nếu các ngươi chịu rời khỏi đỉnh Nghi Thần sớm một chút, có lẽ sẽ không chết nhiều người như vậy.
Ỷ Mộng hít sâu một hơi, nói:
- Ta hỏi một lần nữa, ngươi có phải là Tiểu Nguyệt không?
Người trong tối nói:
- Phải.
Ỷ Mộng hỏi:
- Ngươi có phải là Đường Hóa không?
Người trong tối đáp:
- Cũng phải.
Ỷ Mộng lại hít sâu một hơi, dưới trăng thu, nàng giống như một vị Hằng Nga trộm linh dược lại không có nhà để về, ngay cả trốn vào nơi hoang dã cũng không có đường đi:
- Ngươi rốt cuộc là nam hay nữ?
Người trong tối kia cười, lại chịu bước ra khỏi bóng tối, nói:
- Ngươi vẫn luôn không tin? Được, ta sẽ chứng thực cho ngươi xem, xem rồi mọi người sẽ tin.
Hắn thật sự “chứng thực” cho mọi người xem.
Hắn cởi áo.
Hắn từ từ cởi nút áo, tháo khuy áo ra.
Hắn lần lượt cởi y phục bên ngoài.
Chỉ còn lại áo trong.
Hắn ngượng ngùng cởi nốt áo trong.
Chỉ còn lại áo lót.
Áo lót tay ngắn, đã không che giấu được nước da như ngọc, cùng với bộ ngực xinh xắn tròn một nắm tay.
Động tác cởi áo này rất uyển chuyển, thậm chí mang theo hàm súc, ngượng ngùng, mỗi động tác đều bao hàm một loại tư thái vũ đạo ưu mỹ.
Mọi người đều nín thở.
Hắn dứt khoát cởi cả áo lót, chỉ còn lại chiếc yếm che ngực, trên ngực thấp thoáng nhìn thấy nụ hoa vươn lên.
Hắn còn muốn cởi tiếp, Lương Song Lộc đột nhiên nói:
- Chờ đã!
Đường Hóa cười nói:
- Ngươi không muốn xem?
Lương Song Lộc nói:
- Ngươi đã chứng minh mình là một nữ tử...
Đường Hóa đột nhiên biến chiêu.
Hắn không phải xuất chiêu công kích, mà là không cởi áo nữa, đổi thành ném đi mấy đóa hoa dưới hông của mình.
Dưới ánh trăng như lụa, mọi người thình lình nhìn thấy, lại là một thứ của nam nhân.
Đường Hóa giống như còn muốn cởi tiếp, Phi Thiên Thử đã quát lên:
- Chờ một chút!
Đường Hóa rốt cuộc dừng tay, cười nói:
- Ngươi không dám nhìn?
Giọng nói của hắn lúc cương lúc nhu, cùng một câu nói, chỉ có bốn chữ, lại hai tiếng nữ hai tiếng nam, có thể nói quỷ quái tới cực điểm.
Phi Thiên Lão Thử nói:
- Ta biết ngươi là nam, cũng là nữ, ngươi cho ta nhìn toàn bộ ta cũng sẽ không chớp mắt một cái. Có điều... nơi này còn có trẻ con, ngươi là nhân vật thành danh trong võ lâm, cũng nên kiêng kị một chút chứ?
Đường Hóa cười sằng sặc:
- Đối với người sắp chết, cần gì phải kiêng kị, nam hay nữ đều như nhau, người lớn hay trẻ con cũng không khác biệt, người chết chính là người chết.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK