Vô Tình nhìn thi thể Tập Mai Hồng, một lát sau mới từ từ ngồi thẳng dậy, sau đó dùng tay kéo xe lăn ra khỏi cửa hang.
Kéo được một nửa, xe lăn xếp lại còn cách Vô Tình khoảng bảy tám thước, chàng bỗng ngừng tay, thở dài một tiếng nói:
- Có lẽ chế ngự cô ta là được rồi, không cần lấy mạng cô ta.
Chợt nghe một giọng nói cất lên:
- Cô ta muốn giết huynh.
Vô Tình cũng không kinh ngạc, giống như đã sớm biết có người ở sau lưng mình:
- Giết cô ta rồi, chúng ta sẽ không biết thân phận thật sự của cô ta.
Người tới nói:
- Kiểm tra trên người cô ta, ít nhiều sẽ biết được một chút.
Vô Tình hiển nhiên không đồng ý:
- Có một chuyện khẳng định, cô ta là một nữ tử.
Người sau lưng cũng yên lặng một lúc, có lẽ đang lĩnh hội ý tứ trong lời nói của Vô Tình, sau đó mới nói:
- Chuyện mà đại bổ đầu không tiện làm, ta là kẻ ngoại đạo không dây vào hai đạo hắc bạch, chuyện gì cũng dám làm. Kiểm tra nữ thi, chỉ cần có thể tìm ra chân tướng, Nhiếp Thanh ta không e ngại gì.
Nguyên lai người nói chuyện là Nhiếp Thanh.
Hắn đã trở lại.
Vừa rồi lúc Vô Tình phản kích, hắn cũng phối hợp xuất kích, đột ngột phát động “Thanh Kim Phá Khí Kiếm”, đánh trúng chỗ hiểm của Tập Mai Hồng, khiến nàng bỏ mạng ngay tại chỗ.
Nhưng không phải hắn đã ra ngoài liên hệ với Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi sao?
Vô Tình thở dài một tiếng:
- Không ngờ cô ta thật sự ra tay, may mắn huynh trở lại sớm.
Nhiếp Thanh nói:
- Ta đã lường trước cô ta sẽ hạ thủ.
Vô Tình nói:
- Hả?
Hiển nhiên chàng muốn nghe tiếp.
Nhiếp Thanh nói:
- Bởi vì ta suy đoán, cô ta không phải là Tập Mai Hồng.
Vô Tình hỏi:
- Làm sao biết được?
Nhiếp Thanh nói:
- Theo ta biết, Tập Mai Hồng và Tôn Ỷ Mộng xuất thân từ hai nơi xa tận chân trời, hai người lại phân biệt thuộc về hai thế gia hoàn toàn khác nhau, trước giờ không có bất kỳ chứng cứ nào biểu thị hai người bọn họ quen biết.
Nhiếp Thanh vừa nói vừa di chuyển.
Vô Tình gật đầu. Vừa rồi chàng bị lưỡi đao ép vào gáy, còn có cảm giác khổ sở rất sâu sắc... mặc dù lưỡi đao đã rời đi, nhưng đao ý vẫn còn, điều này khiến chàng rất không dễ chịu.
- Bọn họ chẳng những quen biết, hơn nữa còn tương giao rất sâu, tương tri rất hợp.
Nhiếp Thanh tiếp tục di chuyển tới trước, rời khỏi vị trí ban đầu ở sau lưng Vô Tình, đồng thời nói:
- Cô ta và Tôn lão bản lên Mãnh Quỷ miếu gặp chuyện, ta hoài nghi chỉ có mấy phần là thật. Tôn Ỷ Mộng thì còn nói là không lý nào lại mang đá đập vào chân mình, dù sao nhà trọ là do cô ấy mở, nếu không gây chuyện, không ma quỷ, không xảy ra án mạng, đối với cô ấy chỉ có chỗ tốt. Huống hồ hiện giờ người chết, người mất tích, đều là những người giúp đỡ cống hiến cho cô ấy. Nhưng Tập Mai Hồng lại dựa vào đâu mà tới tham gia vũng nước đục này?
Vô Tình nói:
- Nghe nói là Tôn Ỷ Mộng dùng bồ câu đưa thư, mời cô ấy tới.
Lúc này Nhiếp Thanh đã đi đến trước người Vô Tình, đứng giữa Vô Tình và xe lăn vẫn đang xếp lại:
- Ta thấy, Tôn Ỷ Mộng là dẫn sói vào nhà. Cô ấy đại khái là mời một ngoại viện có thể tin được, hoặc che giấu bí mật cho cô ấy, hoặc giúp cô ấy đối phó với đám người Ngô Thiết Dực. Nhưng người này lại có dự định của riêng mình.
Vô Tình gật đầu. Vừa rồi nằm dưới lưỡi dao, đầu của chàng thật sự là muốn động cũng không được, hiện giờ giống như bồi thường, có thể động thì không ngừng cử động:
- Có thể giữ bí mật cho Ỷ Mộng, đó nhất định là tri kỷ của Ỷ Mộng; có thể đối phó được Ngô Thiết Dực, nhất định cũng là người thân tín bên cạnh Ngô Thiết Dực... Vậy Nhiếp huynh cho rằng cô ta là...
Nhiếp Thanh xoay người qua một nửa, đối diện với Vô Tình, một con mắt tỏa ra màu xanh lục, một tay cũng đang nổi ánh sáng xanh:
- Ta thấy, cô ta có thể là Đường Hóa, cũng có thể là Vương Phi, thậm chí là Thác Bạt Ngọc Phượng cũng không có gì kỳ lạ... nhưng nhất định không phải là Tập Mai Hồng.
Người mà Vô Tình lo lắng nhất vẫn là Tập Mai Hồng:
- Nếu cô ta không phải Tập Mai Hồng, vậy Tập Mai Hồng đi đâu rồi?
Nhiếp Thanh đứng xa xa nhìn thi thể “Tập Mai Hồng” một hồi, lúc này mới chính thức xoay người lại, hỏi Vô Tình:
- Đại bổ đầu vẫn trách ta nặng tay giết chết cô ta?
Vô Tình thở dài:
- Chuyện đó không thể trách huynh. Vừa rồi nếu huynh không phối hợp đồng thời xuất thủ, hơn nữa mạnh tay dùng “Thanh Kim Phá Khí”, hiện giờ người nằm trên đất có lẽ là ta rồi.
Nhiếp Thanh nói:
- Huynh vốn có năng lực phản kích cô ta. Huynh đã âm thầm kéo xe lăn, đụng vào sau lưng huynh, đợi đao của cô ta chém hụt sẽ lập tức phản kích... huynh chỉ cần ta làm cô ta phân tâm một chút mà thôi.
Vô Tình dùng tay xoa gáy, nói:
- Để đao của cô ta gác ở trên cổ, quả thật rất không dễ chịu. Đây là do ta thất sách, cũng gần như thành mối hận suốt đời của ta.
Nhiếp Thanh chỉ chỉ vào thi thể Tập Mai Hồng, nói:
- Trải qua sai lầm, mới có thể tỉnh ngộ. Nếu cô ta không chết, cũng sẽ hối hận vì sao không triệt để ngăn cách huynh và xe lăn bảo bối “Tổ Yến” của huynh.
Vô Tình phủ nhận:
- Cô ta đã rất thành công chia tách “Tổ Yến” và ta. Cô ta chỉ không biết ta có thể sử dụng phương pháp “nhất tuyến khiên”, dựa dào “dây thần tiên” dùng eo khống chế xe lăn.
Nhiếp Thanh cười nói:
- Cho nên cô ta đáng chết.
Vô Tình nói:
- Vẫn là chết hơi sớm một chút.
Màu xanh lá trong mắt Nhiếp Thanh đột nhiên dao động, kinh ngạc nói:
- Làm sao huynh biết cô ta chưa chết hẳn?
Vô Tình càng ngạc nhiên:
- Thế nào? Cô ta chưa chết?
Nhiếp Thanh lại dùng tay chỉ, nói nhanh:
- Huynh xem, cô ta đang từ từ tỉnh lại!
Vô Tình đưa đầu nhìn, nhưng trong thoáng chốc này biến hóa đột ngột xảy ra.
Chân của Nhiếp Thanh giống như vô ý, thực ra đã tính toán kỹ càng, cố ý giẫm lên “dây thần tiên”.
Lúc này hắn dùng tay chỉ, thu hút sự chú ý của Vô Tình, đột nhiên phát lực hất chân, dây thừng quấn lấy cổ chân trái của hắn, sau đó dùng sức kéo một cái, liền kéo cả người Vô Tình lên, bay thẳng đến chỗ hắn.
Còn lại thì dễ dàng hơn nhiều.
Cũng dễ khống chế hơn nhiều.
Cánh tay phải Nhiếp Thanh cong lại kẹp lấy cổ Vô Tình. Vô Tình gần như có thể nghe được tiếng kêu của xương cổ mình, sắp sửa vỡ nứt.
- Bị đao gác lên cổ, tất nhiên không dễ chịu.
Nhiếp Thanh cười nói:
- Nhưng bị “Thanh Quang Lam Thủ” của ta kẹp lấy cổ, chắc hẳn càng khó chịu đúng không?
Vô Tình chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, muốn nói một câu cũng không đủ sức.
Nhiếp Thanh dùng tay phải kẹp cổ Vô Tình, tay trái thì giơ lên, hướng về phía lưng Vô Tình, bàn tay bằng phẳng như gương, nổi lên ánh sáng xanh khác thường.
- Trải qua sai lầm, đó là sai lầm của kẻ giả mạo Tập Mai Hồng này.
Hắn nói:
- Cô ta và những người trước kia ám toán thất bại, mới khiến ta ngộ ra phương pháp tốt nhất để đối phó với tên tàn phế ngươi.
Trong hang tràn ngập tiếng vọng hùng hồn, đắc ý của hắn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK