Ngươi giết ta thì ta giết ngươi.
Ngươi ám toán ta thì ta cũng ám toán ngươi.
Ngươi ra tay thì ta đánh trả.
Ngươi đánh lén thì ta có ám khí.
Ăn miếng trả miếng, nợ máu trả máu.
Dùng ác chế ác, lấy độc trị độc.
Đây luôn là nguyên tắc đối nhân xử thế của Vô Tình, cũng là tác phong làm việc của Tứ Đại Danh Bổ.
Người nọ dường như ngẩn ra. Nói thì chậm nhưng diễn biến thì nhanh, đối thủ vừa ngừng lại một chút, mũi dao bên ghế đã bắn nhanh ra ngoài.
Người nọ che ngực, hừ lạnh một tiếng, vẽ lên một vết đao lạnh lẽo, lập tức ngăn cản dao nơi ghế, sau đó thuận thế lộn về phía sau, nhấp nhô mấy lần, biến mất trong bóng tối. Hoặc là nói toàn thân đều tan rã trong bóng tối, hóa thành một bộ phận của bóng tối.
Miếu vẫn rất tối, tối đến mức khiến lòng người phát lạnh.
Vô Tình vặn cơ quan, cuối cùng đã có thể lật ghế ngồi dậy.
Ngồi vững thật là một chuyện thoải mái.
Nếu có thể đứng vững thì tốt biết bao.
Đáng tiếc chàng không thể.
Bao nhiêu năm nay chàng muốn đứng một lần nhưng không thể.
Những người ngày ngày có thể hưởng thụ việc đi lại, vẫn oán hận tận trời, ao ước những thứ mà bọn họ chưa có trong tay, lại quên mất đối với một số người, có thể đứng đã là một hạnh phúc cực lớn.
Người trong phúc không biết phúc.
Nhưng người trong nguy hiểm phải mạo hiểm.
Bởi vì nguy hiểm đã ép đến mi, kiếp nạn đã gần ngay trước mắt.
Không mạo hiểm thường không thể thoát hiểm.
Lúc này chàng đã thoát hiểm, nhưng thân vẫn đang ở trong hiểm cảnh.
Bởi vì chàng phát hiện hai chuyện.
Một, Tập Mai Hồng không ở trong miếu.
Hai, Nhiếp Thanh không biết đã đi đâu.
Thực ra hai chuyện này là một.
Chuyện này nói rõ một điều, bằng hữu, chiến hữu của chàng đều đã mất tích.
Phát hiện này càng đả kích, ngăn trở Vô Tình hơn bất cứ chuyện nào.
Lúc chàng rơi xuống trúng mai phục, nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Nhiếp Thanh đã kinh động bộ xương trắng và thi thể thối rữa kia, còn đánh nhau với chúng, rốt cuộc ai thắng ai thua?
Vừa rồi xương trắng trong phòng nhỏ sáng chói, có phải chính là bộ xương trong quan tài lúc đầu?
Như vậy chỉ sợ Nhiếp Thanh đã lành ít dữ nhiều.
Nhưng Tập Mai Hồng thì sao? Nàng có liên thủ cùng Nhiếp Thanh đấu cương thi hay không?
Tiếp đó chàng lại phát hiện một chuyện.
Trước khi Nhiếp Thanh tấn công thi thể thối rữa và xương trắng, cũng là trước khi chàng trúng cạm bẫy rơi xuống, chàng đã phóng ám khí về phía điện thờ và bóng mờ.
Nhưng lúc này trong điện thờ chỉ còn lại một tấm vải đỏ, sau bàn phán quan chỉ còn lại một bộ áo bào xám, cả hai đều rách rưới, phía trên cắm đầy ám khí do chàng phát ra.
Thần hay quái vật bên trong đã biến mất không thấy, chỉ còn lại vỏ rỗng.
Nếu hai con yêu quái này còn sống, cùng nhau tập kích, Tập Mai Hồng có thể ngăn cản được không?
Vô Tình lo lắng không yên.
Trong miếu mặc dù tối, một mảnh đen như mực, nhưng dù gì cũng không tối như vừa rồi.
Vừa rồi tối đến mức giống như vẩy mực cũng sáng hơn xung quanh.
Hiện tại cạm bẫy kia đã bị đánh ra một lỗ hổng, cho dù cơ quan khép lại, nhưng vẫn còn một khe hở, lộ ra một chút ánh sáng.
Vài tia sáng này miễn cưỡng có thể nhìn thấy cảnh vật, có thể đánh giá tình hình trong miếu.
Huống hồ lúc này ngoài miếu còn có một chút ánh trăng xuyên vào, lạnh và rét.
Chỉ chốc lát trước, trong miếu kinh khủng nhất là tối.
Tối đến mức giống như ngay cả tiếng tim đập cũng ngưng kết thành trống, trống đen.
Lúc này, trong miếu đáng sợ nhất là tĩnh.
Yên tĩnh không một chút âm thanh nào.
Yên tĩnh đến mức giống như chỉ cần đặt một chiếc đàn tranh ở đó, cũng sẽ nhanh chóng bị rêu xanh bao phủ.
Không có tiếng động.
Vạn sự vô thanh.
Ngàn năm cô quạnh.
Im lặng tối tăm.
Yên tĩnh đến mức giống như một loại công kích.
Công kích thật sự thì còn tốt, có thể phòng thủ, có thể đánh trả.
Nhưng yên tĩnh thì không thể.
Ai có thể đề phòng yên tĩnh?
Ai có thể đánh đổ yên tĩnh?
Có thể.
Đó là âm thanh.
Cuối cùng Vô Tình đã nghe được âm thanh.
Âm thanh vô cùng yếu ớt, nhưng Vô Tình vẫn nghe được.
Chàng lau chùi một cây “Siếp Thuấn chúc” (nến thoáng chốc).
Những thứ có thể đốt trên người chàng, phần lớn đã bốc cháy ném đi, chỉ còn lại hai món có thể đốt trong thời gian ngắn và một món có thể đốt lâu hơn một chút, cho nên chàng cần phải sử dụng một cách cẩn thận.
Bởi vì chàng đã không còn lại nhiều.
Cây “Siếp Thuấn chúc” này chính là một trong số đó, chỉ có thể cháy trong thời gian ngắn.
Nhưng hiện giờ chàng nhất định phải nắm rõ tình hình.
Nến đã sáng.
Ngọn lửa rất không ổn định, nhưng vẫn có thể soi sáng một góc.
Vậy là đủ rồi.
Bởi vì chàng đã nhìn thấy thứ mà chàng muốn thấy.
Bươm bướm.
Một đôi bướm vàng, nhẹ nhàng bay lượn.
Lúc bay đến đông, lúc bay đến tây.
Ánh sáng của trăng lạnh tình cở xuyên qua khe hở chiếu vào miếu, đôi bướm kia liền co rúm một chút, lại nhấp nhô bay nghiêng ra ngoài.
Bọn chúng giống như muốn né tránh ánh trăng.
Trong lòng Vô Tình đau nhói.
Bởi vì chàng nhìn thấy bươm bướm, lại nhớ tới Tập Mai Hồng.
Nàng đang ở đâu?
Có gặp nguy hiểm không?
Tiếp đó chàng lại nghe được một loại âm thanh.
Âm thanh rất đặc biệt.
Núi hoang, dưới trăng, trong miếu, nghe được càng thần bí, đáng sợ.
Đó là tiếng cào.
Âm thanh đến từ quan tài.
Có người ở trong quan tài dùng móng tay cào.
Không sai, là quan tài thứ ba ở hàng sau.
Quan tài này hơi nghiêng so với những quan tài khác, giống như bị người khác xếp lại, vì vội vàng nên đã đặt lệch.
Tiếng cào từ trong mép quan tài truyền đến.
Vô Tình đang muốn chiếu sáng nhìn rõ, ngay lúc này ánh lửa vụt tắt, kể cả ánh sáng dưới lòng đất lộ ra cũng biến mất.
Giống như trong miếu căn bản chưa từng có “ánh sáng”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK