Vẻ mặt Tập Mai Hồng là không hiểu.
Nàng đại khái không hiểu, một viên đá thủy tinh nho nhỏ, có gì phải lo lắng, có gì phải trầm trọng?
Nàng lại nhớ tới một chuyện.
Vì vậy nàng hỏi với vẻ lo lắng:
- Khả Nhi và Nhật Nguyệt, bọn chúng còn ở bên ngoài, chẳng phải nguy hiểm sao?
Vô Tình nhìn nàng một cái, trong mắt có ý cảm tạ.
- Không có gì đáng ngại.
Lời của chàng là muốn bảo đối phương yên tâm, nhưng giọng điệu cũng có phần nặng trĩu:
- Ta đã sớm ước hẹn với bọn chúng, ta xông vào, bọn chúng canh giữ ở bên ngoài là được.
Tập Mai Hồng vẫn không yên lòng:
- Ta thấy bên ngoài cũng không an toàn.
Điểm này chính xác.
Vô Tình đồng ý:
- Cho nên chúng ta càng nhanh đi ra càng tốt, nhưng có nhanh cũng phải làm xong chuyện mới đi được, nếu không thì uổng công đi chuyến này rồi.
Chuyến này đường không dễ đi, cho nên quyết không thể uổng phí.
- Xem ra, nếu không muốn uổng công đi một chuyến.
Sắc mặt Nhiếp Thanh uy nghiêm phát xanh:
- Vẫn phải đi vạch trần chân tướng phía sau những màn vải này mới được.
Lúc nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm vào điện thờ treo lơ lửng kia.
Vô Tình gật đầu.
Chàng hiểu được “màn vải” mà Nhiếp Thanh nói là gì.
Chàng lại nhìn chằm chằm vào cái bóng sau bàn phán quan.
Tập Mai Hồng chợt hỏi:
- Các ngươi có phát hiện một chuyện không?
Còn không đợi Nhiếp Thanh và Vô Tình trả lời, nàng đã tự nói trước:
- Nơi này không có bụi bặm, cũng không có mạng nhện, ngay cả gián và chuột cũng chẳng có một con, không giống như lời kể của Trương đại mụ và Tôn lão bản.
Một lời thức tỉnh người trong mộng.
Vô Tình, Nhiếp Thanh không kìm được nhìn Tập Mai Hồng với cặp mắt khác xưa.
Đây là một ngôi miếu cổ bỏ hoang đã lâu, sao lại không có mạng nhện bụi bặm?
Vô Tình nhìn Nhiếp Thanh gật đầu, sau đó mới nói:
- Cô nói đúng. Nơi này quả thật thường có người tới, hơn nữa còn quét dọn sạch sẽ. Xem ra trong miếu này yêu ma quỷ quái, cái gì cũng không thiếu.
Nhiếp Thanh nháy mắt với Vô Tình một cái, nói:
- Ta thấy không chỉ trong miếu quỷ thần náo loạn, chủ yếu là trong động càng có kịch hay.
Tập Mai Hồng cũng có vẻ đấu chí hăng hái:
- Mãnh Quỷ động nằm ở sân sau của miếu, chúng ta có nên trước tiên đến đó thăm dò hay không?
- Nên!
Hai người đồng thanh nói.
- Nhưng muốn thăm dò Mãnh Quỷ động, trước tiên phải làm xong một chuyện.
Nhiếp Thanh lại quay sang Vô Tình chớp chớp hai ngọn lửa xanh lá trong mắt:
- Chúng ta cũng không muốn bị người khác chặn mất đường lui.
- Chuyện gì?
Tập Mai Hồng hỏi.
- Vén màn đen!
- Tìm chân tướng!
Vô Tình, Nhiếp Thanh đều quát lên một tiếng.
Cùng lúc quát lên, Nhiếp Thanh đã bay lướt đi.
Lời nói của Vô Tình chưa dứt, hai tay đã rung lên, “tạch tạch tạch tạch tạch tạch tạch”, lại “phốc phốc phốc phốc phốc phốc phốc”, mười bốn món ám khí, bảy luồng kim quang, ba đốm lửa nhỏ, bốn chùm sáng bạc, phân biệt đánh thẳng vào thần linh trong điện thờ, cùng với cái bóng sau bàn phán quan.
Nhanh, hơn nữa hoàn toàn bất ngờ.
Đợi khi Tập Mai Hồng phát hiện chàng xuất thủ, chàng đã ra tay, hơn nữa ám khí đã đánh trúng mục tiêu.
Còn là hai mục tiêu.
Ý định của Vô Tình là trước tiên muốn đóng đinh hai vật thể khả nghi này, sau đó để Nhiếp Thanh khinh công rất tốt tấn công một trong hai, vạch trần chân tướng.
Chàng chỉ đang hộ pháp cho Nhiếp Thanh.
Nhưng chàng lại không ngờ được.
Nhiếp Thanh quả nhiên lướt nhanh ra, quả nhiên kịp thời phối hợp, hơn nữa lập tức phát động công kích.
Nhưng hắn không phải phát động thế công với điện thờ và phán quan.
Mà hắn giống như một con rồng cánh xanh, lượn vòng tới trên điện, bằng bằng lướt lên, lưng trên bụng dưới, song chưởng đẩy xuống, lửa xanh bừng lên, sau hai tiếng “bình bình”, đánh văng hai nắp quan tài.
Trong điện tổng cộng có mười sáu cỗ quan tài, phân làm hai hàng trái phải đặt ngang.
Tay trái Nhiếp Thanh tấn công cỗ quan tài thứ tư ở hàng trước, tay phải tấn công cỗ quan tài thứ sáu ở hàng sau.
Nắp quan tài bị đánh bay.
Hắn lại phát hiện quan tài có điểm khác thường.
Hơn nữa trước khi xuất thủ hắn giống như đã chuẩn bị, trong quan tài kia sẽ có vật lạ.
Hắn vừa ra tay đã nhận định, hơn nữa khác với suy nghĩ của Vô Tình, Nhiếp Thanh không nhắm vào tượng thần, điện thờ và cái bóng sau bàn phán quan.
Mà là quan tài.
Nắp quan tài bị đánh văng.
Bên trong bốc lên một luồng khói tím và một chùm sương mù màu lam.
Nhưng sương mù bị chưởng lực màu xanh lá của Nhiếp Thanh đánh tan, bay ra tứ tán.
Vô Tình che mũi, kêu một tiếng với Tập Mai Hồng:
- Đừng hít vào...
Đột nhiên một cơn gió lạnh kịch liệt ập tới, “phụp” một tiếng, mồi lửa trên tay Vô Tình chỉ còn lại vài luồng khói cháy.
Trong miếu lại hoàn toàn tối đen.
Nhưng vào một thoáng trước khi bóng tối toàn diện xâm chiếm tầm mắt, Vô Tình vẫn liếc thấy rõ ràng, trong hai cỗ quan tài kia đột nhiên có hai “thứ” bắn nhanh ra.
Một thân thể máu thịt đầm đìa.
Một bộ xương trắng.
Thật sự là thi thể thối rữa!
Thật sự là xương trắng!
Thi thể thối rữa và xương trắng, đồng loạt phát động công kích với Nhiếp Thanh.
Nhiếp Thanh vẫn ở giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống, tập kích quan tài.
Thi thể thối rữa kia xen lẫn mùi tanh hôi, vừa động liền phát ra tiếng bắp thịt xé rách, mỗi lần múa may, cơ mốc và thịt vụn trên người đều tróc ra mấy miếng, giống như ám khí, cùng với thân thể rách nát của nó tấn công Nhiếp Thanh.
Xương trắng kia thì phát ra tiếng rít quái dị khó nghe, giống như máy móc thiếu dầu bôi trơn, một mặt rít lên kèn kẹt, một mặt xương kêu lách cách, tấn công Nhiếp Thanh giữa không trung.
Thi thể thối rữa thật sự cử động!
Xương trắng thật sự biết võ công!
“Vật lạ” trong hai cỗ quan tài lại biết bảo vệ nhau, hợp sức công địch!
Nhiếp Thanh có thể ứng phó được hai thứ không phải người cũng không quỷ này hay không?
Cũng trong khoảnh khắc này, mồi lửa vụt tắt.
Tàn ảnh của thi thể thối rữa và xương trắng vẫn dừng lại trong con ngươi lúc tối đen.
Ánh lửa vừa tắt, Vô Tình lập tức cảnh giác, chỉ sợ Nhiếp Thanh gặp nguy hiểm rồi!
Bởi vì trong bóng tối, Nhiếp Thanh nhất định không quen thuộc hoàn cảnh chung quanh bằng hai con quái vật kia.
Vô Tình vội vàng muốn đốt một miếng “Điện Quang Hỏa Thạch” khác.
Vừa lấy đá lửa ra, đột nhiên chàng cảm giác được có một cơn gió nhẹ.
Gió đao, chém xuống đầu.
Đao phong chưa đến, đao ý đã thương người.
Trong khoảnh khắc này, chàng ít nhất có mười sáu loại phương pháp, mười hai loại ám khí, có thể giết chết, trọng thương đối phương trước khi lưỡi đao chém tới, ít nhất cũng có thể ép lui đối phương.
Thế nhưng chàng phát hiện, một đao vào đầu này không phải là chủ yếu.
Một kích chết người đến từ mặt bên của gió đao đang ập vào mặt, một thứ nhỏ dài sắc bén nhưng hoàn toàn không mang theo tiếng gió đang đâm nghiêng tới.
Vô Tình kịp thời nghiêng người một cái, đẩy xe lăn xông về phía trước.
“Xoẹt” một tiếng, mũi nhọn kia suýt soát lướt qua sau đầu chàng.
Sau đó mũi chàng ngửi được một mùi hương, một hương vị nhàn nhạt quen thuộc.
Tiếp đó là một tiếng “két”, gió đao đột nhiên xoay chuyển với góc độ không thể tưởng tượng, vòng lại đuổi theo chém vào gáy Vô Tình.
Lưỡi đao chưa tới, đao khí đã bức người.
Đến nước này Vô Tình cũng không nhịn được kêu lên một tiếng:
- Là ta...
Còn chưa nói xong, đột nhiên dưới người trống rỗng, xe lăn hụt hẫng, cả địa phương bỗng sụp xuống. “Ầm” một tiếng, Vô Tình chỉ cảm thấy cả người rơi xuống, giống như sắp rơi vào một vực sâu không đáy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK