Gã dự tính sẽ để cho La Bạch Nãi tự mình lựa chọn.
... với loại người hồ đồ như hắn cũng không có gì không tốt. Xem ra tiểu tử họ La đại để không phải là người nham hiểm. Hơn nữa cũng rất cơ trí, võ công xem ra cũng không tệ nhưng trên núi vạn nhất gặp chuyện không may cần người cơ cảnh thông tin để người dưới chân núi chuẩn bị cũng không có gì không hay.
Tuy vậy gã vẫn vội hỏi một chuyện:
"Các ngươi mấy ngày qua không gặp Ngũ Liệt Thần Quân sao?"
Gã vừa hỏi Niếp Thanh không khỏi gật đầu.
Lão cũng đang muốn hỏi chuyện này.
Trên đường bọn họ tao ngộ, Ngũ Liệt Thần Quân rõ ràng cỡi con trư long mang theo bầy dê, trước bọn họ mà đến, làm sao thật giống như người người ai cũng không thấy được hắn dường như.
"Không thấy!" Diễm Mộng đáp:”Hai ngày qua cũng chỉ gặp được vị này, La tiểu hiệp sĩ cùng với Tập cô nương. Những người khác chỉ có đi, rời đi, chết đi chứ không thấy người tới!"
Kỳ quái. Một đám người lớn nhỏ nhốn nháo như thế đã đi nơi nào rồi?
"Lên Mãnh Quỷ miếu không phải chỉ một đường sao?"
"Đỉnh Nghi Thần phong chính là Mãnh Quỷ miếu, rất dốc nhưng đường lên không chỉ một. Dù sao thì trước sau trái phải cũng có chỗ có thể đi lên. Tuy nhiên cũng không dễ đi!" Diễm Mộng đột nhiên hỏi:
"Ngươi, nhóm của ngươi, không phải là muốn đi sao ... bây giờ hãy lên đó đi?"
Lúc này ước chừng canh hai.
Trăng tròn.
Hoang vu như quỷ vực.
Mặt đất trong như gương.
"Không!" Vô Tình cười nhẹ một tiếng có một chút sầu muộn:”Chúng ta không cần giữa đêm khuya lên Mãnh Quỷ miếu. Buổi tối không phải là thời điểm quỷ mị hung hăng nhất sao? Lúc này lên núi địch tối ta sáng, không có chút nào hay ho! Chúng ta ở tạm nơi này một đêm, sáng mai mới thảnh thơi lên đấy thắp hương, bái thần không phải là tốt hơn sao!"
Tất cả mọi người nhìn ra được gã trong hiểm cảnh vẫn rất ung dung tự tại.
Chỉ là người nào cũng nhìn không ra trong lòng gã chân chính là đang nghĩ điều gì.
"Ta biết rồi!” Tập Mai Hồng cười hì hì nói:”Ngươi nói không vội nhưng trong lòng nghĩ cùng nhau thủ tại chỗ này đến hừng sáng rồi hãy nói. Vạn nhất lại có ác quỷ, mãnh hổ đột kích gây chết người ngươi cũng không muốn cả đời cũng bất an!"
Oa nhi nầy thật thông minh.
... khó trách Tứ sư đệ thích nàng...
Một nữ tử vừa thông minh vừa xinh đẹp, vừa nhu nhược vừa kiên cường Lãnh sư đệ quả nhiên là có phúc khí.
"Ta lại không hiểu!” Niếp Thanh cũng rất tinh minh, cẩn trọng:”Các ngươi tất nhiên đều muốn phục tập Ngô Thiết Dực vì sao lại tụ ở nơi này, không phái người canh gác dưới chân núi, quan khẩu, khi có người đến, lập tức báo tin?"
"Chúng ta vốn cũng có thay phiên canh gác!” Trương Thiết Thiết nói:”Tổng cộng ngày đêm hai ban!"
"Nhưng kể từ khi xảy ra chuyện ma quái!” Lý Tinh Tinh cắn môi nói:”Mộng tỷ gọi mọi người ở chung một chỗ để tránh lực lượng phân tán từng người từng bị kích sát!"
"Chuyện đó không sai!" Niếp Thanh nghiêm mặt nói:”Chỉ là, sườn núi cần phải có yếu nhân canh gác. Ít nhất có phong thanh gì lập tức có thể chuẩn bị, còn hơn tụ tập ở đây mặc người chém giết, địch nhân đến cũng không biết!"
"Nhưng ..."
Diễm Mộng trong lòng rất đồng ý muốn nói nhưng lại thôi.
... cho dù là đúng thì kêu người nào người đi canh gác? Nữ nhân nơi đây ắt bị hù dọa cho bể mật, lão Thiết động tác không linh hoạt không thích hợp canh gác.
"Ta có thể đi!"
Niếp Thanh xung phong nhận việc:”Ta là người khởi xướng, dĩ nhiên là ta đi!"
... Vô Tình tàn tật dĩ nhiên không thể, chẳng lẽ bắt Tam kiếm Nhất đao đồng đi cũng không được!
"Ta đi!"
Lão Ngư trầm giọng nói.
"Tối nay để cho ta!"
Tiểu Dư đứng dậy.
Ba người tranh nhau muốn đi.
"Xem ra tối nay ai cũng không cần đi rồi!" Vô Tình bỗng nhiên nói:”Người nào cũng không cần đi!"
"Tại sao?"
"Bởi vì!” thần tình Vô Tình trầm tĩnh, an tường như một xử nữ thậm chí giọng nói có chút lạnh lẽo nhưng ánh mắt chớp động, lóe sáng lên sự bất an, phảng phất tựa như hai đạo kiếm quang bắn ra khỏi vỏ:”Nên tới, e rằng đã tới!"
Diễm Mộng cùng người ủng hộ nàng vốn một lòng muốn phục kích đả lão hổ. Kết quả lại gặp quỷ, hao tổn nhân thủ, lòng người hoang mang, sĩ vô đấu chí!"
... bất kể là lão hổ hay là quỷ người trong Diễm Mộng khách điếm cũng hận thấu xương, không thể không chém giết báo thù rửa hận.
Vô Tình cùng tuỳ tùng, đồng đạo đường xa mà đến nhất ý muốn bắt Ngô Thiết Dực cùng vây cánh của lão, cũng có chủ tâm muốn bắt đại lão hổ, lại nghe được chuyện quỷ ma quấy nhiễu. Xem ra, lão hổ và quỷ đều không phải thứ tốt lành, không thể không bắt!
Ánh trăng như thủy ngân trải dài trên mặt đất.
Ngoài cửa vắng vẻ.
Không người.
Nơi xa vượn hú thê lương.
Tất cả mọi người đếu không nhìn thấy có gì đặc biệt.
... địch nhân đến sao?
Địch nhân ở nơi nào?
Tất cả mọi người nhìn về Vô Tình.
Vô Tình thần sắc trắng bệch.
... trắng như gáy ngọc của Diễm Mộng.
La Bạch Nãi chợt nhớ tới cái chân trắng nõn của loã nữ kia.
... không biết sao, hắn lại bỗng nhiên có liên tưởng như thế, sau đó hắn đột nhiên nghĩ thông suốt một chuyện trong lòng hắn không rõ.
Vì sao hắn có chút sợ hãi Vô Tình.
Vẻ mặt Vô Tình cũng không có đặc biệt khiến hắn khẩn trương. Chẳng qua toàn thân gã tự nhiên buông lỏng nhưng mười ngón tay cực kỳ thanh tú, nhưng bỗng nhẹ nhàng, đột nhiên gã búng tay giữa khoảng không, lại tĩnh lặng tựa như gã đang khảy đàn, búng lên dây đàn vậy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK