Mục lục
[Dịch] Bất Diệt Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Braid tựa hồ rất quen thuộc nơi này, tự mình dẫn đường, mang đám người của Thạch Thiên đi đến một căn phòng trên lầu hai, diện tích của căn phòng này vô cùng lớn, trừ một cái ghế sô pha lớn thì cũng chẳng có đồ dùng gì, thậm chí ngay cả cửa sổ cũng không có, xem ra đây chính là một phòng dùng để thoả luận những chuyện quan trọng.

Hạng Hồng ngồi dựa sát vào người của Thạch Thiên, thấy những người khác đều đứng, cảm thấy ngứa mông. Tuy rằng những người này nàng cơ bản chẳng biết ai, nhưng từ cái khí thế trên người của họ cũng có thể nhận ra bọn họ không phải là người thường. Chẳng qua, những người này vô cùng cung kính với nàng và Thạch Thiên, nghiễm nhiên làm cho trong lòng Hạng Hồng sinh ra cảm giác giống như làm hoàng hậu vậy.

Braid bước lên, chỉ vào một lão già khoảng sáu mười, giới thiệu: “Thạch tiên sinh, vị này chính là chủ nhân Ars Pulding là người có thể tin được. Gia tộc của ông ta kinh doanh tại L.A được nhiều năm rồi, tương đối quen thuộc nhiều phương diện, cho nên tôi cũng kêu ông ta đến” Tuy là nói vậy, nhưng dù sao Ars cũng không phải là người của Thiên Thạch Thành Bảo, trong suy nghĩ của bọn họ, Hạng Hồng là người thân cận với Thạch Thiên, cho nên gọi Thạch Thiên là chủ nhân cũng rất bình thường, nhưng với một người ngoài như lão Ars thì vẫn gọi là Thạch tiên sinh.

Ars Pulding đã giao tiếp với Thiên Thạch Đồng Minh mấy chục năm, nhưng vẫn là lầm đầu tiên nhìn thấy Thiên Thạch Đồng Minh có hành động lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Braid cung kính như vậy, nào dám chậm trễ bước lên nói: “Xin chào Thạch tiên sinh, Ars Pulding rất vinh hạnh có cơ hội cống hiến sức lực cho ngài!”

Thạch Thiên nhìn Ars hỏi: “Ngươi tra được những gì? Biết Kim Hinh bây giờ bị giam ở đâu không?”

Ars cau mày nói: “Theo tình hình cảnh sát bắt người tại sân bay, bọn họ nhận được tin nặc danh, kiểm tra qua thì phát hiện trong hành lý của Kim tiểu thư phát hiện ra có một lọ nghi là cấm dược, cho nên lập tức tiến hành tạm giam Kim tiểu thư. Sau đó nghe nói trải qua sự tra xét, thì cái lọ kia là thuốc phiện loại mới nhất, Kim tiểu thư cũng vì vậy mà bị mang đến sở cảnh sát L.A”

Hạng Hồng không nhịn được, hô lên: “Thuốc phiên? Không thể nào!Sao Kim Hinh có thể mang thuốc phiện chứ, nàng ta không hít thuốc phiện…”

Ars nói: “Việc này quả thật rất kỳ quái, chúng tôi đã vận dụng quan hệ và lực lượng để hỏi thăm, nhưng người trong sở cảnh sát lại không biết việc này, mà trong tất cả chỗ tạm giam cũng không thấy Kim tiểu thư đâu”

Thạch Thiên nhớ ra Paris hắn đã từng thẩm vấn hai gã đặc công Mỹ, nếu Kim Hinh bị bọn họ hãm hại vì mình, hơn phân nửa là nằm trong tay bọn họ, liền hỏi Hạng Hồng: “Có biết tên đạo diễn nào đã mời Kim Hinh kí hợp đồng quay thử không?”

Hạng Hồng gật đầu: “Biết, Kim Hinh đã nói chuyện qua điện thoại với em, là đạo diễn nổi tiếng Silval Nepal, chẳng lẽ anh hoài nghi hắn ta hãm hại Kim Hinh? Cái này…cái này không có khả năng…đúng rồi, có thể là những người theo đuổi Kim Hinh trước kia làm, em có biết mấy người mở công ty tại Mỹ…”

Thạch Thiên lười giải thích, nói: “Em tập hợp người của em, và người của Kim Hinh, sau đó dẫn bọn họ về HongKong” Hạng Hồng nói: “Lỡ như cần ra toà, bọn họ có thể làm chứng” Thạch Thiên không kiên nhẫn nói: “Ra toà cái gì, kêu em dẫn họ về thì dẫn về đi, đừng ở đây vướng tay vướng chân” Hạng Hồng thấy thế cũng không nói thêm gì.

Thạch Thiên lại nói với Braid: “Người tìm cái tên đạo diễn Silval gì đó, ném xuống biển cho cá ăn”

Một người bên cạnh Braid đứng dậy nói: “Việc này để tôi làm, tôi quen thuộc Hollywood hơn Braid, tay đạo diễn kia cũng biết”

Thạch Thiên gật đầu đứng lên nói: “Chuyện khác không cần các ngươi quản, một mình lão tử dễ làm việc hơn, xong rồi, muốn làm gì thì làm đi” Cả đám người Braid không dám cãi lời, đành gật đầu. Còn lão Ars thì nói: “Thạch tiên sinh vừa xuống máy bay, nhất định là đã mệt, phòng đã chuẩn bị xong, mời Thạch tiên sinh và vị tiểu thư này nghỉ ngơi trước”Thạch Thiên đã ngủ mười mấy tiếng dưới bánh xe máy bay rồi, nói: “Các người để Hạng Hồng đi nghỉ ngơi đi, lão tử không đợi kịp, đi tìm chỗ trút giận” Nói xong liền đi ra ngoài cửa.

Hạng Hồng vội la lên: “Anh muốn đi đâu?”

Thạch Thiên cười ha hả, bóng người chợt loé rồi biến mất trước mắt mọi người

Braid để cho Ars đưa Hạng Hồng đi nghỉ ngơi, sau đó dặn dò mọi người: “Lập tức mang mọi người vào nội thành, sở cảnh sát cũng như các cơ quan chính phủ đều phải có người coi chừng,còn có sân bay L.A nữa. Chẳng qua, mặc kệ chủ nhân muốn làm gì, dặn bọn họ đứng nhúng tay vào, tránh làm cho chủ nhân mất hứng, đem tình hình báo cáo cho tôi biết là được” Mọi người đều gật đầu đáp ứng, xong rồi đi xuống lầu.

Sân bay L.A nằm ở hướng tây cách trung tâm L.A khoảng hai mươi km, là một trong những cửa ngõ quan trọng của Mỹ, có bốn đường băng, tám điểm đậu. Nó cũng là một trong những sân bay quốc tế lớn khu vực phía Tây của Mỹ, cơ hồ như tất cả các hãng hàng không đều lựa chọn kí kết với sân bay này, cho nên lượng khách ra vào rất kinh người, được xếp vào một trong ba sân bay lớn của thế giới.

Kim Hinh bị bắt tại đây, cho nên đây tự nhiên trở thành mục tiêu trút giận của Thạch Thiên. Hắn biết đối phương muốn dụ mình đến Mỹ, thì không cần phải ẩn núp, cứ rõ ràng để cho bọn họ biết, lấy tường mạo sẵn có đi vào trong sảnh sân bay. Nhưng mà, hình tượng của hắn đã được trải qua xử lý, cho nên rất khác so với lúc trên sân cỏ, người bình thường không thể nhận ra ngay được.

Tuy rằng ở đây đã là ban đêm, nhưng lượng người ra vào vẫn không dứt, Thạch Thiên vốn không muốn làm tổn thương dân chúng vô tội, nhíu mày, thầm nghĩ làm cách nào mới có thể đuổi bọn họ ra được nhỉ? Nghe thấy trong sảnh có cái radio phát tin, trong lòng vừa động, liền khống chế lấy một nhân viên sân bay, ép hỏi cại vị trí của radio kia, rồi đi tìm đến đó.

Cánh cửa của đài liên lạc bị Thạch Thiên đạp cho một cái bay đi, thấy trong phòng có hai nữ một nam, liền quát: “Cút ra cho lão tử” Ba người trong đài liên lạc giật mình nhìn Thạch Thiên, người nam kia thấy Thạch Thiên đi tay không đến, đứng dậy hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Thạch Thiên lại đạp cho tên này một cái lăn ngã ra đất, sau đó ném ngoài, quay lại trừng mát với hai cô gái kia, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ muốn lão tử giúp một tay?”

Mặc dù hai cô gái này cảm thấy Thạch Thiên rất đẹp trai, nhưng thấy được sự điên cuồng của Thạch Thiên xong, liền bỏ chạy ra ngoài.

Thạch Thiên cầm lấy một cái micro, thử âm thaanh vài cái, sau đó hét lớn: “Toà nhà sắp sập, tất cả mọi người cút ra cho lão tử, toà nhà sắp sập, tất cả mọi người cút ra cho lão tử…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK