Mục lục
[Dịch] Bất Diệt Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba man nữ Hạng Kiều cũng mù tịt về bóng đá, vốn dẫn đầu hơn một một trăm học sinh trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan đến để mắng Thạch Thiên. Tuy mắng đang lúc hứng khởi, nhưng khi thấy Thạch Thiên ghi liền được hai bàn thắng đều không được công nhận, thì bắt đầu quay sang mắng trọng tài. Hơn một trăm học sinh trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan ở sau tuy cũng nhiều người am hiểu bóng đá, biết là Thạch Thiên phạm luật trước, quả thật không được tính bàn thắng, nhưng họ biết rõ ba man nữ kia vốn không nói đạo lí bao giờ, huống hồ là lúc không hiểu gì. Hơn nữa thà họ đắc tội với trọng tài còn hơn đắc tội với các nàng Hạng Kiều, nên cố dằn lương tâm mà mắng lớn, thanh thế rất mạnh mẽ , đến đinh tai nhức óc. Dù hơn một trăm người chỉ chiếm một phần nhỏ so với toàn bộ khán giả trên sân nhưng khí thế lại áp đảo hơn, nếu tiếng chửi có thể giết người thì hơn một trăm người này thực sự thuộc quân đội đặc chủng.

Trận đấu tiếp tục, đội đỏ bị đá vào hai quả liên tiếp, tuy đều không được tính nhưng cũng cảm thấy mất thể diện, họ nhận ra sự lợi hại của Thạch Thiên, số người kèm hắn lên tới ba người, để vây hắn bên trong, khống chế hoạt động hoặc nghĩ cách làm cho hắn bị phạt thẻ vàng, đuổi khỏi sân.

Thạch Thiên nhìn rõ động cơ của bọn chúng nhưng lại càng muốn phạm quy cho chúng xem, lần này làm càng mạnh hơn, hắn trực tiếp đẩy phăng ba cầu thủ đội đỏ vây quanh mình ra, vọt tới đoạt lấy bóng từ cầu thủ khác, sút bóng đi.

Trọng tài đang đưa còi lên miệng, cúi xuống móc thẻ phạt thì khi ngẩng đầu lên mới phát hiện bóng đã ở ngay trước mặt, chỉ nghe thấy tiếng “bụp” , trước mắt trăng sao bắn tung tóe, trong óc chỉ thấy tiếng “ong ong”, thân thể loạng choạng rồi ngã nhào xuống đất. Sau đó cảm thấy mặt mày đau nhức, trong miệng còn ngậm đầy mảnh vỡ, lúc nhổ ra nhìn không những có mảnh vỡ của còi mà có cả vài chiếc răng, tiếp đó ông lại nghe thấy tiếng cười lớn “ha ha” của Thạch Thiên truyền tới, trong đầu vụt lên ý nghĩ ”tên tiểu tử này cố tình…”. Nhất thời khí huyết dâng lên làm ông hôn mê bất tỉnh.

Mấy nhân viên công tác được gọi đến nhanh chóng vào sân, khiêng trọng tài ra, trận đấu đành tạm dừng. Các nàng Hạng Kiều vốn đã không ưa trọng tài, giờ thấy cảnh như vậy liền cười ầm ĩ, tiếng chửi trở thành tiếng hoan hô, dường như không phải là Thạch Thiên trút giận cho mình mà là trút giận cho các nàng. Những người khác đều nhận ra Thạch Thiên đang cố tình, nhưng trọng tài cùng lúc lại đứng ngay giữa khung thành đội đỏ và Thạch Thiên, hắn lại sút bóng từ nửa bên này sân, thế nên lần sút này cũng không phạm lỗi, đá trúng trọng tài chỉ có thể xem như ngoài ý muốn, hơn nữa dùng bóng đả thương trọng tài trước nay chưa hề có, không có căn cứ để xử phạt Thạch Thiên. Còn về tình huống Thạch Thiên xô đẩy ba cầu thủ đội đỏ chắn đường hắn, do trọng tài chính bị hôn mê nên không giải quyết gì, chỉ thay một trọng tài trợ lí vào, tiếp tục trận đấu.

Cú sút bóng của Thạch Thiên không chỉ làm chấn động toàn bộ khán giả trên sân mà cũng làm các cầu thủ đội đỏ phải kinh sợ. Tuy họ đều là học sinh trung học nhưng cũng chưa bao giờ gặp một chân sút lợi hại nào có thể dùng bóng đá ngất người khác, nên càng không dám đến gần Thạch Thiên, thậm chí cầu thủ đang dẫn bóng thấy Thạch Thiên đến cướp bóng liền nhả bóng chạy trốn sang một bên, để mặc Thạch Thiên phát huy tài đá bóng của mình. Thạch Thiên sợ phạm mấy lỗi việt vị gì đó nên cũng không xông sang nửa sân bên đối phương, cứ nhận được bóng là sút, ai chặn đường thì sút người đó, kể cả thủ môn.

Trọng tài mới thay cũng chỉ dám làm bộ mà đứng trong sân, còn thủ môn đội đỏ sau một lần bị Thạch Thiên dẫn bóng, đá bay bóng lẫn người vào khung thành thì cứ gặp Thạch Thiên dẫn bóng xuống liền ôm đầu ngồi xổm ở ngoài cột khung thành, tránh bị quả bóng như pháo đạn đó đá vào người. Sau khi Thạch Thiên đá vào năm bàn, đội đỏ quyết định giữ bóng không chuyền sang nửa bên sân đội vàng, chỉ đá đi đá lại bên sân, kéo dài thời gian. Cầu thủ đội vàng ngoài Thạch Thiên ra thì chín người và cả thủ môn chẳng có việc gì để làm. Thấy dù sao đã thắng, lại không giúp gì được Thạch Thiên nên họ ngồi nói chuyện phiếm trước khung thành. Hơn nữa họ biết Thạch Thiên cái gì cũng không biết, nhỡ không phân biệt địch ta, coi họ như bia ngắm đá, chả lẽ lại không nguy hiểm sao.

Đội đỏ thấy vậy, cũng không chuyền bóng nữa, học theo đội vàng ngồi xuống sân cỏ ngẩn mặt ra. Nhưng họ không dám ngồi trước khung thành mà ngồi ở một bên sân. Cả sân chỉ có mình Thạch Thiên đứng ở vạch trung tuyến, có vẻ vẫn chưa đá cho đã, lớn tiếng la hét, gọi đội đỏ mau đá bóng lại nhưng các cầu thủ đội đỏ nhìn nhau, giả bộ không nghe thấy, không để ý đến hắn.

Bóng đá thành như vậy, trận đấu cũng không có cách gì tiếp tục được. Sau khi trọng tài thương lượng với huấn luyện viên hai bên, quyết định sớm kết thúc trận đấu, dù sao cũng không phải là trận chính quy gì. Còn các học sinh trên khán đài đã sớm coi đây không phải là trận bóng đá mà là trò khôi hài để thưởng thức, thấy trận đấu kết thúc, thì có cả loạt bình luận, nhưng nội dung chỉ xoay quanh vị “siêu nhân dép lê” thần bí nọ.

Đặc biệt là các nàng Hạng Kiều. Vốn không hiểu cũng không yêu gì bóng đá nhưng kiểu đá bóng sút vào người chứ không sút vào khung thành của Thạch Thiên lại làm các nàng hứng thú, hoan hô ầm ĩ. Biết trận đấu kết thúc, Hạng Kiều đột nhiên tuyên bố với Lý Hiểu Lệ và Quách Thiến Vi: “Mình quyết định rồi, mình muốn hắn làm bạn trai của mình”.

Lý Hiểu Lệ cũng đang hưng phấn, không còn chút phản cảm nào với Thạch Thiên, từ hận thành yêu, gật đầu nói: “Mình cũng muốn hắn làm bạn trai của mình”.

Quách Thiến Vi sững người ra nói: “Dựa… vào cái gì, mình đã sớm quyết định rồi, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta mình đã quyết định rồi, các bạn… các bạn dựa vào cái gì để cướp anh ta chứ?”

Hạng Kiều trừng mắt nói: “Bạn lúc đó là phát bệnh háo sắc, thấy ai cũng thích, làm sao có thể tính chứ”.

Lý Hiểu Lệ cũng nói: “Đúng vậy, chúng mình lần đầu tiên thích một người con trai, là thật lòng, cậu làm sao có thể so sánh với bọn mình được”.

Quách Thiến Vi kinh ngạc nói: “Hai bạn chuẩn bị cùng lấy hắn ư?”

Hạng Kiều nói: “Đứa háo sắc như bạn chỉ biết lấy chồng, bạn trai có hiểu không hả, ai nói sẽ lấy hắn chứ… vốn định tính cả bạn nhưng bạn lại không bằng lòng… vậy thì không tính nữa”.

Quách Thiến Vi tuy không hiểu tại sao bạn trai có thể cùng hưởng chung, nghe thấy tính cả mình liền nói: “Tính chứ tính chứ tính chứ … ai nói mình không bằng lòng chứ”.

Hạng Kiều nói: “Vậy được, quyết định như vậy đi… đợi lát nữa cùng đi thông báo cho hắn, làm bạn trai chúng ta”.

Lý Hiểu Lệ và Quách Thiến Vi gật đầu kiên quyết. Cả ba đều xinh đẹp, gia cảnh lại rất tốt, tuy ít tuổi nhưng đã có không ít người theo đuổi hoặc tới nhà cầu thân. Trong lòng ba nàng ấy, chỉ cần muốn thì người khác không thể từ chối được. Bây giờ ba người đều chủ động đi yêu cầu làm bạn gái của Thạch Thiên thì hắn lại chẳng vui mừng đến phát điên, làm sao có thể từ chối được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK