Mục lục
[Dịch] Bất Diệt Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi cân nhắc kỹ càng, Nghiêm Quốc Vĩ đi đến trước mặt Chu Quốc Hào, nhìn trong tay hắn và nói: \"Thạch Thiên thật sự quá cuồng vọng, vừa rồi ta nghe hắn nói với ông nói chỉ cần học trong cuộn giấy này, thì khi thi đấu sẽ không thua… Điều này làm cho người ta rất khó tin… Chu huấn luyện viên có thể đưa cuộn giấy trong tay cho tôi xem một chút, tôi thật muốn biết trên đó rốt cục viết cái gì mà có thể thần kỳ như vậy.\"

Chu Quốc Hào hơi sửng sốt, lập tức hiểu được dụng ý của Nghiêm Quốc Vĩ, thầm nghĩ cuộn giấy này có quan hệ mật thiết đến chính mình cùng tương lai đội HongKong, nếu để ngươi xem rồi không trả lại hoặc là đánh tráo thì ta biết phải làm sao. Nghĩ như thế, Chu Quốc Hào cắn răng nói: \"À… Người trẻ tuổi nói chuyện khoa trương cũng là chuyện bình thường, Nghiêm chủ tịch không phải so đo…\" Nói xong, hắn nhét rất nhanh cuộn giấy vào túi quần, rõ ràng không muốn cho Nghiêm Quốc Vĩ mượn đọc.

Nghiêm Quốc Vĩ cố nén giận, mỉm cười nói: \"Tôi không phải so đo với hắn có khoa trương hay không, chẳng qua thấy hắn thể hiện trên sân bóng quả thật thần kỳ, mới nhịn không được muốn xem hắn lưu lại phương pháp gì. Tất cả mọi người đều hiểu rõ địa vị hiện tại của bóng đá Trung Quốc, thật sự là làm cho người ta nóng lòng… có biện pháp gì mới hơn để thay đổi trình độ bóng đá Trung Quốc, đều làm cho tôi rất muốn tìm hiểu đến cùng, tôi tin rằng Chu huấn luyện viên cũng có cùng ý nghĩ như tôi?\"

Chu Quốc Hào đương nhiên rất hiểu tình hình bóng đá Trung Quốc, thấy Nghiêm Quốc Vĩ tươi cười cứng ngắc trông rất khó coi. Thầm nghĩ: “Ông cảm thấy nóng lòng chẳng qua là do áp lực người hâm mộ trong nước đè nên. Các ông là quan chức của hiệp hội bóng đá Trung Quốc, nếu thực sự một lòng lo lắng cho bóng đá Trung Quốc, trong quản lý cần phải nghiêm khắc công minh, đằng này lại biểu hiện ra sự quản lý lỏng lẻo, xuất hiện nhiều mờ ám, hậu quả là bóng đá Trung Quốc đang thể hiện đúng bộ mặt.”

Trong đầu nghĩ như thế nhưng ngoài miệng Chu Quốc Hào lại nói phụ họa thêm vào: \"Đương nhiên, đương nhiên, bóng đá HongKong cũng là một phần trong bóng đá Trung Quốc. Cùng đội tuyển quốc gia giao hữu nhiều trận như vậy, vẫn chỉ là thua nhiều mà thắng ít. So với đội tuyển quốc gia, trình độ đội HongKong còn kém xa, cho nên đội HongKong mới là đội làm cho lòng người sốt ruột hơn.\"

Nói đến trận đấu của đội HongKong cùng đội tuyển quốc gia. Không khỏi làm người ta nhớ tới năm 1986 thi đấu vòng loại World Cup, lúc ấy đội tuyển quốc gia chỉ cần hoà đội HongKong đội là có thể tiến vào vòng tiếp theo, thế nhưng đội HongKong lại cố tình giành lấy chiến thắng 2 - 1, cho nên trận đấu đó tạo thành không ít các cuộc bạo loạn của người hâm mộ trong thành phố, không ít người hâm mộ trong đại lục từ đó đến nay đều cảm thấy hổ thẹn.

Nghiêm Quốc Vĩ nhịn không được, vẻ mặt đỏ ửng lên, cảm giác trong lời nói của Chu Quốc Hào có chút chướng tai, Nghiêm Quốc Vĩ lúng túng nói: \"Trình độ bóng đá HongKong không hề kém, đội tuyển quốc gia chưa bao giờ dám xem thường đội bóng đá HongKong, có khi còn như một cường quốc bóng đá, chúng tôi đều kém khá xa cần phải cùng nhau trao đổi cùng nhau tiến bộ, cho nên Thạch Thiên lưu lại gì đó nên để mọi người cùng nhau nghiên cứu. Nhìn xem có được hay không, vạn nhất nếu được thì công lao của Chu huấn luyện viên là không nhỏ!\"

Chu Quốc Hào thầm nghĩ: \"Cùng nhau nghiên cứu? Mấy người các ông trong hiệp hội bóng đá, có ai thấu hiểu được kỹ thuật bóng đá? Nếu cuộn giấy này rơi vào tay các ông chỉ sợ nó sẽ trở thành công cụ cho một cuộc tranh giành báu vật, cuối cùng trình độ bóng đá cũng không được nâng cao. Sau này rất có thể hiệp hội đem trách nhiệm đổ lên trên đầu của ta.\" Lâu nay, lời đồn rằng tác phong của hiệp hội bóng đá Trung Quốc rất quan liêu, nếu thành công thì Nghiêm Quốc Vĩ đem công lao nhận lấy hết, một khi xảy ra sự việc bất trắc, người bị truy cứu trách nhiệm lại chính là Chu Quốc Hào.

Mặc kệ Nghiêm Quốc vĩ nói như thế nào, Chu Quốc Hào cũng không đem cuộn giấy công khai ra để mọi người nghiên cứu, bởi vì quan hệ đến tiền đồ của đội HongKong. Ở trong lòng hắn cảm thấy hiệp hội bóng đá nội địa nếu nằm trong tay những người này thì cho dù đem toàn bộ cầu thủ đội tuyển quốc gia huấn luyện thành những cầu thủ Thạch Thiên giống nhau, cũng chẳng có nổi tiền đồ. Về sau chẳng may cuộn giấy này bị người nào đó tiết lộ đi ra ngoài, đến lúc đó toàn bộ thế giới đều học được, đội HongKong chẳng phải là bất lợi sao. Cuộn giấy này càng ít người biết càng tốt.

Lúc này, Chu Quốc Hào nhìn đến vị chủ tịch hiệp hội bóng đá HongKong đứng phía sau Nghiêm Quốc Vĩ nháy mắt, lắc lắc cái đầu. Chu Quốc Hào hiểu được rằng chủ tịch có cùng suy nghĩ với mình, chủ tịch cũng không muốn mình đem cuộn giấy ra công khai, vì thế ông cười nói với Nghiêm Quốc Vĩ: \"Đội HongKong cũng hy vọng được giao hữu với các đội bóng khác trong nội địa, mọi người cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm trong thi đấu, Nghiêm chủ tịch quan tâm đến bóng đá HongKong như vậy, thật sự làm cho người ta cảm động, tôi đại diện cho mỗi người dân HongKong cảm tạ ngài!\" Đúng là một chữ cũng không đề cập tới cuộn giấy trong túi quần của Chu Quốc Hào.

Nghiêm Quốc Vĩ không kiên nhẫn được nữa, cảm thấy tên Chu huấn luyện viên này thật sự rất không hợp tác, trong nội địa có huấn luyện viên nào dám khước từ yêu cầu của mình, đáng tiếc nơi này là HongKong, đành phải nhẫn nại nói: \"Không có gì, đó là việc ta nên làm, ta nghĩ ngoài việc tổ chức các trận đấu giao hữu, ta cũng nên trao đổi nhiều hơn về kỹ thuật của các cầu thủ, lấy thừa bù thiếu mới có hiệu quả tốt…\" Tiếp đến vội ho một tiếng thúc giục: \"Hiện tại, Chu huấn luyện viên có thể đem…\"

Chu Quốc Hào thấy hắn vẫn chưa hết hy vọng, rõ ràng nói: \"Thạch Thiên đã lưu lại có hai ba tờ giấy, nhất định có thâm ý khó hiểu, tôi cũng không biết mình có thể lĩnh hội được hay không. Ngài là huấn luyện viên đội tuyển quốc gia là người có chuyên môn cao, so với tôi cao minh gấp trăm lần, cầu thủ của đội tuyển quốc gia cũng tinh nhuệ hơn so với cầu thủ đội HongKong, nếu nguyện ý cùng nhau đến nghiên cứu, tôi đương nhiên ước cũng chẳng được.\"

Nghiêm Quốc Vĩ nghe Chu Quốc Hào lời lẽ hùng hồn tựa hồ châm chọc mình không phải huấn luyện viên chuyên nghiệp, nhưng nghe xong ngữ khí của hắn có chút buông lỏng, cũng không thèm so đo.

Nào biết rằng Chu Quốc Hào quay ngoắt lại, nói tiếp: \"Bất quá… Vừa rồi Thạch Thiên tiên sinh nói với ta chỉ có thể đem tấm giấy này chuyển giao cho cầu thủ đội HongKong luyện tập, vì thế tấm giấy này thuộc loại tặng phẩm tư nhân, ta không có quyền đem nó công khai, ở HongKong nếu công khai thiên tư tặng phẩm chính là hành vi trái pháp luật, tôi nghĩ ở nội địa cũng có quy định như thế, hy vọng Nghiêm chủ tịch thông cảm.\"

Nghiêm Quốc Vĩ cố gắng nhẫn nại cả buổi đến giờ lại nhận được câu trả lời như vậy, nhất thời nóng giận, hừ lạnh một tiếng, nói: \"Nhưng ta không nghe thấy Thạch Thiên nói không cho người khác xem.\"

Chu Quốc Hào cười nói: \"Nhưng Thạch Thiên tiên sinh cũng không nói có thể cho người khác cùng xem, không tin ngài có thể hỏi chủ tịch của chúng tôi.\"

Chủ tịch hiệp hội bóng đá HongKong trừng mắt nhìn Chu Quốc Hào, thầm nghĩ ông thật thông minh, lôi tôi cùng với ông trở thành ác nhân. Chủ tịch thần tình tươi cười nói: \"Thạch Thiên vừa rồi quả thật không bàn giao rõ ràng, tôi nghĩ… tôi nghĩ… Không bằng hỏi trực tiếp Thạch Thiên, hay là Nghiêm chủ tịch đi tìm Thạch Thiên hỏi xem, chẳng phải là tốt nhất sao…\"

Chu Quốc Hào giơ ngón tay cái lên, thầm khen chủ tịch, chiêu này đúng là \"biết thời biết thế\" so với mình cao tay hơn vạn lần, trực tiếp đổ lên đầu Thạch Thiên, vội vỗ đầu, phụ họa nói: \"Đúng đúng, đi tìm Thạch Thiên hỏi cho rõ, hắn cũng là hạng con cháu, khẳng định sẽ truyền thụ cho cầu thủ HongKong, chỉ cần Nghiêm chủ tịch mở lời nhờ hắn giúp, khẳng định hắn sẽ nguyện ý truyền thụ cho đội tuyển quốc gia.\"

Nghiêm Quốc Vĩ thấy hai người bọn họ “kẻ tung người hứng”, không chịu để mình xem trên tấm giấy đó viết gì. Nghiêm Quốc Vĩ tức giận đến đỏ bừng mặt, hôm nay hắn bị sỉ nhục như vậy, làm sao có thể đi tìm Thạch Thiên, cười lạnh nói: \"Thạch Thiên quá cuồng vọng, lưu lại gì đó thực sự không cần thiết, tôi chỉ là sợ các ông mắc mưu hắn thôi, nếu không phải các ông quên những lời tôi nói đi, tôi còn có công vụ phải trở về xử lý, không có thời gian đi tìm hắn, xin cáo từ các vị\".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK