Mục lục
[Dịch] Bất Diệt Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Hinh thấy vậy, cả giận nói: \"Sao lại còn có băn khoăn hả? Thật sự là bị bạn làm cho tức chết rồi, không biết mình đã hy sinh rất lớn không?\"

Samantha phì cười nói: \"Không phải mới vừa rồi nói tính ra vẫn có lợi sao, sao lại giờ biến thành hy sinh rất lớn!\"

Kim Hinh cau mày nói: \"Đương nhiên là hy sinh rồi, một đại mỹ nữ như bạn so với mấy chục tiểu hồ ly tinh càng nguy hiểm hơn!\"

Samantha cắn răng nói: \"Được bạn nói như vậy, băn khoăn thật ra không có, nhưng đây chỉ là mình tình nguyện, hắn không chịu tiếp nhận thì mình có thể làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn mình giống như Hạng tiểu thư một bực đối với hắn thà chết không buông sao? Hơn nữa cái đó cũng không hữu dụng. Ài… hắn… ý nghĩ của hắn thật sự rất… rất kỳ quái, mình thật không có biện pháp đem mình thay đổi thành phụ nữ mà hắn không bài xích\".

Kim Hinh trong lòng cũng âm thầm thở dài một tiếng, không khỏi có chút đồng tình với Samantha, phụ nữ xuất chúng như nàng lại có khổ não như vậy, thật sự là khó có thể tưởng tượng. So ra mình cùng Thạch Thiên từ khi quen biết đến bây giờ, thật ra hết sức thuận lợi, ngẫm nghĩ nguyên nhân, có thể chỉ là bởi vì mình trước kia đối với chuyện nam nữ cũng phóng đãng, làm cho tiểu quỷ này cảm thấy không cần lo lắng có cần phụ trách với mình hay không.

Nghĩ lại thì việc này thật ra cũng đơn giản, chỉ cần không cho Thạch Thiên cảm giác Samantha cưỡng cầu hắn phụ trách là được, có phải xử nữ hay không cũng tuyệt đối là không quan trọng, Hạng Hồng cũng không phải xử nữ sao! Liền hỏi: \"Bạn nói lời thật cho mình biết, bạn không ngại cùng tiểu quỷ không có tương lai à?\"

Samantha có chút ngẩn ra, thở dài nói: \"Ngay cả bắt đầu cũng không có, nói chuyện gì tới tương lai\" mặt đỏ lên, chậm rãi nói: \"Nói thật mình rõ ràng cùng tiểu quỷ này rất khó có kết quả, cho nên thật không nghĩ tới tương lai. Mình cũng không biết cái này có phải tình yêu hay không, cái này so với tình yêu trước kia mình tưởng tượng kém rất nhiều, nhưng khi ở bên cạnh hắn, thậm chí là đang suy nghĩ tới hắn, phảng phất như có một loại dục vọng vô danh ở trong thân thể thiêu đốt, cái này… cái này…\" cảm thấy có chút khó có thể nói ra, nhưng nhớ tới cái gì cũng đã nói cho Kim Hinh, còn giấu gì điểm ấy? Liền nhắm mắt lại hỏi: \"Như mình vậy có phải rất sa đọa hay không?\"

Kim Hinh trách mắng: \"Sai rồi, cái này mà cũng xem như là sa đọa, mình chẳng phải là xấu hổ đến chết sao! Tiểu quỷ này rất quái lạ, mặc dù có lúc quả thật rất đáng giận, nhưng phỏng chừng không có phụ nữ nào có thể có sức chống cự với hắn, cái này đúng là chỗ đáng giận nhất của hắn, xem phản ứng của các người mẫu của bạn sẽ biết. Trong lòng bạn băn khoăn thật cũng không khó giải quyết, tiểu quỷ chính là sợ phụ trách, chỉ cần có thể làm cho hắn cảm giác được bạn sẽ không dây dưa, vui vẻ là được rồi, biểu hiện giống như là mình vậy. Hắn cam đoan sẽ không khách khí với bạn. Khi lần đầu tiên mình cùng với hắn, tiểu quỷ này ngay cả tên của mình cũng chưa từng hỏi qua! Dù sao bạn vốn sẽ không lo lắng tương lai cùng hắn sẽ phát triển trở thành dạng gì, không tính trái với lương tâm, bằng vào mị lực của bạn có lẽ thật có thể bắt hắn hàng phục, đến lúc đó cũng đừng chiếm một mình, phải biết rằng đây chính là mình ủng hộ, bạn mới có cơ hội! Hừ!\"

Samantha thất thanh cười nói: \"Vậy bạn chuẩn bị ủng hộ mình như thế nào?\"

Kim Hinh liếc nhìn Samantha, lấy ra một cái chìa khóa đặt ở trên bàn nói: \"Đây là chìa khóa phòng cách vách, ngủ bên trong chính là tiểu tình lang mà bạn mong nhớ ngày đêm, hôm nay mình vì quá từ bi thay bạn phòng không gối chiếc, cho bạn đi tìm diễm phúc, về phần có thể hưởng được hay không, thì phải dựa vào chính bạn\".

Samantha thất kinh, mới vừa rồi là bởi vì bị Kim Hinh nhìn ra mình, hơn nữa cùng Kim Hinh vốn chính là bạn tốt, mới không thể không thổ lộ tâm tư, muốn nàng bây giờ đi tìm Thạch Thiên thổ lộ, vẫn cảm thấy cực kỳ xấu hổ, run giọng nói: \"Bây giờ đi qua sao? Đêm đã khuya, hắn tính tình xấu như vậy, có thể trách mình quấy rầy hắn nghỉ ngơi hay không?\"

Kim Hinh cười nói: \"Bạn đừng quá đau lòng cho hắn, cái này mình cũng không biết, có lẽ chính là muốn toại nguyện một lần, thừa dịp hắn uống rượu ngủ mơ mơ màng màng, là dễ dàng đền bù mong muốn cho bạn nhất. Mình cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn uống qua rượu như hôm nay, có thể đúng là ông trời thấy bạn đáng thương, tạo cơ hội cho bạn! Được rồi, bạn tin vào Thượng Đế, đó chính là Thượng Đế thương bạn, cấp cho bạn cơ hội!\"

Tục ngữ nói rượu có thể tăng sắc đảm, Samantha đối với Thạch Thiên là lúc nào bắt đầu sinh ra tình cảm bản thân nàng cũng không rõ ràng lắm, nhưng đã làm cho nàng thống khổ không ít thời gian, hơn nữa chính nàng hôm nay cũng uống không ít rượu, nghe vậy không khỏi có chút động tâm, bất quá vẫn có chút khiếp đảm, do dự hỏi: \"Mình… mình một mình đi qua đó sao?\"

Kim Hinh tức giận nói: \"Nói thừa! Chẳng lẽ còn muốn mình ôm bạn đặt lên trên giường hắn sao? Bạn cũng quá khi dễ người khác sao?\" đứng lên hai tay chống nạnh trừng mắt nhìn Samantha nói: \"Mình chỉ có thể tối hôm nay giúp bạn, còn không biết qua một lúc nữa sẽ hối hận hay không! Mình bây giờ đi tắm rửa, khi đi ra nếu bạn còn chưa đi, như vậy là chính bạn buông tha, sau này mình sẽ không bao giờ giúp bạn nữa, tự mình mà làm đi\", nói xong vung tay, xoay người đi vào phòng tắm, \"thình\" một tiếng cửa đã đóng lại.

Samantha nhìn chìa khóa ở trên bàn mà kinh ngạc ngẩn người, trong lòng vừa kích động vừa khẩn trương, không biết làm sao cho phải, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, làm cho lòng của nàng càng thêm bối rối, không biết qua bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên nhỏ đi, tiếp theo ngừng lại. Samantha trong lòng căng thẳng, não cảm thấy nóng lên, cầm lấy chai rượu rót một ly tràn đầy, cầm lấy ngửa cổ uống cạn, sau đó cầm thấy cái chìa khóa mà đi ra ngoài.

Lúc này cánh cửa phòng tắm mở ra, Kim Hinh từ bên trong đi ra, vẫn đang mặc bộ quần áo bị rượu vang đổ trúng, tóc trên người cũng vẫn khô, dĩ nhiên là căn bản không có tắm rửa. Nhìn bóng lưng Samantha vừa vặn biến mất ở ngoài cửa, Kim Hinh không khỏi tự giễu cười cười, buồn buồn thở dài, đi trở đến cái ghế dựa ở phía trước cửa sổ ngồi xuống mà phát ngốc ra.

Samantha dùng cánh tay run rẩy mở ra cửa phòng cách vách, trong phòng không có bật đèn, rèm cửa sổ cũng khép lại, một mảng tối đen, bởi vì Thạch Thiên nếu muốn nhìn rõ ràng, ở trong đêm tối cũng căn bản không cần bật đèn. Như vậy lại làm cho Samantha không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, trong lòng có chút yên tâm, mình nhìn không thấy, tưởng rằng người khác cũng nhìn không thấy, cho nên nàng không đi bật đèn, thậm chí sợ người khác đột nhiên bất lên.

Nàng là chủ biên một phân bộ tạp chí quốc tế, đương nhiên rất nhiều tình huống phải tự thân làm, là người kinh qua sóng gió. Nàng biết chỉ biết sợ hãi khi gặp chuyện thì chỉ càng khiến cho chuyện hỏng bét, làm cho mình trước mặt Thạch Thiên càng thêm khó chịu, vì vậy sau khi đóng cửa lại, hít một hơi sâu ổn định lại tâm tình khẩn trương, sau khi cảm giác trấn định một ít, thì mới quờ quạng đi về phía phòng ngủ.

Samantha phỏng chừng phòng này hẳn là kết cấu cũng không khác gì phòng của mình, dựa vào phương hướng trong trí nhớ, quả nhiên mò ra cửa phòng ngủ, cắn mạnh răng một cái mà đẩy cửa đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK