Mục lục
[Dịch] Bất Diệt Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Thiên bị thương không giả, hơn nữa so với bất cứ lần nào trước kia cũng đều nghiêm trọng hơn, làm cho hắn cơ hồ toàn thân thương tích, nhưng đây cũng chỉ là thời gian phục hồi hơi lâu một chút mà thôi. Chỉ là mới vừa rồi tên lửa kia nổ cách Thạch Thiên quá gần, lực nổ sinh ra nhiệt độ cao đốt cháy da thịt hắn đen thui, mặc dù chưa đến nỗi bị đốt thành than, nhưng những chỗ bị thiêu đốt cảm giác vừa tê dại vừa ngứa ngáy, hết sức khó chịu.

Trực thăng sau khi rơi xuống nổ, Thạch Thiên vốn đang trong cơn thịnh nộ muốn lại trở về tiếp tục đánh giết, nhưng lại phát hiện bên cạnh cách đó không xa có một dòng sông nhỏ, nhìn thấy nước sông trong suốt, Thạch Thiên đầy người máu me cùng vết thương không khỏi cảm thấy trên người tê dại ngứa ngáy càng thêm khó chịu. Vì vậy không nhịn được đâm đầu chui vào trong nước sông. Một cảm giác mát lạnh truyền khắp toàn thân, Thạch Thiên trong lòng thoải mái, lửa giận cũng theo đó mà tan quá nửa, trong lúc nhất thời đem bộ đội đặc chủng của Mỹ vứt ra khỏi đầu, dứt khoát ở trong nước tùy ý để nước sông cuốn hắn trôi đi.

Sau khi đem những vết máu trên người rửa sạch sẽ, thì đã theo nước sông cuốn đi xa hơn mười dặm, Thạch Thiên bơi vào bờ đến dưới một gốc đại thụ mà khoanh chân ngồi, vận khí khôi phục thể lực, khi mở mắt ra tựa hồ cảm giác cả thiên địa thì ra rõ ràng hơn một ít, những sự vật chung quanh trở nên càng thêm phong phú nhiều màu sắc, xinh đẹp tăng gấp bội.

Loại cảm giác này Thạch Thiên trước kia cũng từng có qua, hơn nữa không chỉ một lần, mỗi khi tu vi nội lực trong cơ thể hắn có đột phá trọng đại, đều sinh ra loại cảm giác kỳ diệu này. Phải một lúc sau, sau khi đối với loại cảm giác này làm quen, mới có thể từ từ trở về bình thường. Bất quá Thạch Thiên tu vi trước mắt có thể nói đã tới đỉnh điểm, loại tình huống như hôm nay đã hơn một ngàn năm không có xuất hiện qua, mặc dù nội lực vẫn đang tăng trưởng, nhưng tốc độ cực kỳ thong thả, hơn nữa một khi nội lực trong cơ thể đột phá cực hạn, thân thể cũng không thể thừa nhận, đối với hắn mà nói điều đó có ý nghĩa là trùng sinh.

Thạch Thiên không khỏi thất kinh, nghĩ thầm chẳng lẽ lại muốn trùng sinh sao? Vội vàng nhắm mắt lại thầm vận tâm pháp xem xét trong cơ thể có biến hóa gì, lại phát hiện nội lực tựa hồ cũng không có đề cao rõ ràng, ngược lại bởi vì mới vừa rồi tiêu hao quá nhiều, lại bị thương, so với bình thường suy yếu đi rất nhiều. Nhưng làm cho hắn kỳ quái chính là, trong cơ thể mình xảy ra biến hóa rất quỷ dị, nguyên khí mạch so với người thường kiên cường dẻo dai gấp vạn lần mà lúc này lại trở nên như có như không, chỉ là chân khí vẫn dựa theo quỹ tích khí mạch ban đầu, ở trong cơ thể vận hành. Thạch Thiên trong lòng chợt động, hết sức quên đi tất cả ý niệm, tùy ý để cho chân khí trong cơ thể lâm vào trạng thái mất khống chế.

Người bình thường trong cơ thể về điểm này vốn không cần quan tâm tới vì chân khí vốn đã không chịu sự khống chế. Mà Thạch Thiên tu luyện ngàn năm, chân khí trong cơ thể vẫn dựa theo tâm pháp mà vận chuyển, thói quen giống như là hô hấp vậy, căn bản là không cần hắn khống chế, lúc này muốn cho vận động tự do, ngược lại cũng phí công phu. Tĩnh tọa ước chừng mười phút, Thạch Thiên rốt cuộc đã khiến cho trong đầu trống rỗng, chân khí không chịu ý niệm dẫn đường trói buộc, thậm chí đã quên sự tồn tại của chân khí. Chân khí dần dần không theo tâm pháp quỹ tích mà vận hành nữa, tập hợp đến chung quanh các khí huyệt mà lưu động, chân khí trong đan điền lại như là ngọn lửa, không bị khống chế mà bùng lên. Lúc này thân thể Thạch Thiên mặc dù như bị lửa đốt, nhưng vẫn không chút xao động, tùy ý để cho chân khí trong đan điền đổ xuống, trùng kích vào các khí huyệt.

Không biết bao lâu, dưới sự trùng phá của chân khí vô cùng cường đại, các khí huyệt tất cả đều tiêu tan thành vô hình, như khí mạch cùng trở nên như có như không. Chân khí nếu đã không bị khí mạch và khí huyệt giới hạn, tràn đầy toàn thân Thạch Thiên, dung thành một mảng, rót vào mỗi một tế bào.

Thạch Thiên mở mắt ra, rơi vào mắt chính là ánh nắng chiều mỹ lệ, mặt trời chiều đã ngã về tây, ánh sáng chiếu lên trên da thịt trần trụi của hắn tạo thành một mảng màu đỏ, vết thương trên người sớm đã biến mất không thấy, không để lại một chút dấu vết. Chân khí tràn đầy toàn thân đã như có như không, phảng phất như tan chảy vào trong thân thể, cùng với lực lượng thần kỳ trong thiên địa dung hợp cùng một chỗ. Thạch Thiên cảm thấy bản thân tinh lực vô hạn, rực rỡ hẳn lên, cảm thụ so với khi trùng sinh còn muốn rõ ràng, hơn nữa có loại dễ dàng hiêm có, điều này làm cho hắn vừa vui mừng vừa sợ hãi lại có chút mờ mịt. Tay trái nhẹ nhàng vung lên, chưởng phong lướt qua, một gốc cây đại thụ lập tức bị gãy thành hai đoạn, từ từ ngã xuống, chỗ bị cắt bóng loáng chỉnh tề, giống như được dao cắt vậy.

Trong chiến đấu buổi sáng, đả thương hắn nặng nhất chính là tên lửa quái dị kia, khi bùng nổ khoảng cách thật sự gần quá, năng lượng cùng nhiệt lực cực lớn đem chân khí hộ thể của hắn trùng kích cơ hồ một tia cũng không còn, cảm giác nội tạng cũng bị sức nổ mà làm cho đổi vị trí, thậm chí muốn ngất đi. May là Thạch Thiên nội lực thâm hậu, thân thể khác người, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại.

Tình huống lúc ấy hỗn loạn, Thạch Thiên biết rõ mình bị nội thương trước nay chưa từng có, bất quá chỉ là phi thường tức giận, không đem thương thế để ở trong lòng, cũng không kiểm tra thân thể bị ảnh hưởng bao nhiêu. Hiện tại hồi tưởng lại, trong cơ thể phát sinh biến hóa kỳ quái có lẽ cùng với vụ nổ do tên lửa kia gây ra cũng sẽ có liên quân.

Tuy không rõ tại sao lại phát sinh ra loại biến hóa này, nhưng Thạch Thiên biết rõ ràng, mình tiến nhập vào cảnh giới kia, cái này không phải dùng nội lực sâu cạn là có thể hình dung. Trên thực tế tu vi nội lực của hắn cũng không có đề cao rõ ràng, mà là biến thành một loại phương thức tồn tại khác trong cơ thể, phảng phất cả thân thể đều trở thành đan điền khí hải, không cần vận khí cũng có thể tùy ý đem nội lực phát huy ra.

Thạch Thiên tựa hồ đột nhiên có một loại giác ngộ, đối với “Thái Ất bí điển” cùng thần bí đồ phổ hại mình không ít nọ đã có nhận thức mới, thầm nghĩ thì ra mình cũng không có chính thức rõ ràng “Thái Ất bí điển” là cái gì. Nó hiển nhiên không chỉ là tâm pháp tu luyện nội lực, mà càng thêm thần kỳ cùng huyền bí. Thạch Thiên trong lòng kinh ngạc không thôi, nghĩ thầm có lẽ chính bởi vì mình giải thích sai phương hướng, mới tạo thành kết quả không ngừng sống lại.

Nhưng “Thái Ất bí điển” rốt cuộc là cái gì? Thạch Thiên vẫn nghĩ không ra, hắn thậm chí còn không rõ ràng thân thể của mình xảy ra bao nhiêu biến hóa, biến hóa này ý nghĩa là gì. Nhưng hắn biết đã tìm được một cánh cửa lớn giải khai “Thái Ất bí điển” huyền bí, hiện tại tuy chỉ mới đặt một chân vào đó, nhưng bằng vào tính mạng vô hạn của mình, một ngày nào đó sẽ giải khai được huyền bí trong đó, làm cho cuộc sống hơn hai ngàn năm cũng mình cũng sẽ có thể giải quyết, cũng sẽ không vĩnh viễn không ngưng nghỉ mà sống lại nữa.

Thạch Thiên không khỏi rất là hưng phấn, thậm chí hy vọng lại bị tên lửa bùng nổ một lần nữa, để cho bẩn thận cảm thụ sự biến hóa của thân thể trong sự nổ tung, để cho mình một lần nữa thăm dò huyền bí của “Thái Ất bí điển”. Nghĩ tới đây nhất thời trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, phi thân vọt lên, hướng về phía Washington mà vọt đi. Hiện tại hắn hy vọng lập tức đụng với quân đội Mỹ, cũng không để ý tới bọn họ hướng về phía mình mà khai hỏa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK