Mục lục
[Dịch] Bất Diệt Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Thiên là người từng trải đã quá hiểu, tuy rằng nghi vấn chưa được giải đáp rõ ràng, nhưng ý niệm loé lên trong đầu hắn, trên mặt liền biểu lộ vẻ tươi cười hỏi: “Cô chính là giáo sư Beila?”

Cô gái trẻ không cảm thấy kinh ngạc, cô đi vào, đặt chiếc túi lên mặt bàn, xoay người nhìn lại Thạch Thiên gật gật đầu nói: \"Đúng vậy, tôi là Beila, tại sao anh lại ở trong văn phòng của tôi?

Thạch Thiên nói: \"Tôi cũng vừa mới tới, liền đẩy cửa ra, cứ nghĩ cô ở trong văn phòng, cho nên tôi đi vào.” Bình thường hắn không cười dối trá như vậy, nhưng không phải lúc nào cũng nên nói thật. Lúc này, Thạch Thiên nhìn Beila lại càng thêm nghi ngờ về động cơ của cha nàng bốn năm trước đến tòa thành, hiển nhiên sẽ không thẳng thắn mà nói chuyện. Không phải tất cả lời của hắn đều là dối trá, chỉ là hắn đã đẩy cánh cửa ra khi thấy trong phòng không có ai.

Beila khép cửa lại, không phát hiện gì khác lạ, lại nhìn phong cách ăn mặc của Thạch Thiên là bộ âu phục xa xỉ thuộc giới thượng lưu, khí chất cao quý, bộ dáng lại như một học sinh, thầm nghĩ có lẽ là do người dọn dẹp vệ sinh không khoá kỹ cửa, sắc mặt cô âm trầm, liền hỏi: \"Anh tên gì, tìm tôi có chuyện gì?\"

Thạch Thiên thầm nghĩ nếu đúng là cô gái ở Cửu Long mỹ thực HongKong, gặp qua mình hẳn là cũng biết danh tiếng của mình, chỉ là mình vừa thay đổi kiểu tóc nên cô ta không nhận ra mình. Nhịn không được ở trong lòng tán thưởng đã Samantha có tính toán trước, vừa đến Paris liền giúp hắn thay đổi ngoại hình đầu tóc rối bù khiến người khác dễ nhận ra.: \"Tôi… họ Tổ, tên Trung, nghe nói trường học này chất lượng tốt lắm. Đặc biệt… là môn tâm lý học. Cho nên chạy tới tìm cô hỏi xem có thu nhận học trò không?.\"

Beila nhíu mày nói: \"Thu nhận viên sinh không thuộc phạm vi của tôi, cho nên vấn đề này tôi không thể trả lời. Hiện tại cũng không phải thời điểm tuyển sinh. Anh phải chờ tới kỳ sau.\"

Thạch Thiên nghĩ trước tiên phải điều tra rõ Beila sau mới mở rộng ra lai lịch cha nàng, gật gật đầu nói: \"Tôi mới đến Pháp, để tôi đi hỏi người khác vậy. Nói xong, Thạch Thiên quay ngoắt người đi.

Beila nói: \"Từ từ… anh Tổ, anh từ ngoại quốc đến Pháp, nơi đây không ít người Hoa\" Beila hiển nhiên là hiểu lầm Thạch Thiên là người Pháp gốc Hoa bởi vì Thạch Thiên nói tiếng Pháp rất lưu loát.

Thạch Thiên quay đầu lại: \"Đúng rồi. Bản tổ tông mới từ Trung Quốc đến, \"Tổ tông\" hai chữ hắn là dùng tiếng Trung đọc đi ra.

Beila nói: \"Vậy… anh đến phòng hiệu trưởng hỏi đi. Có thể phải đem theo giấy chứng nhận học tập và bảng điểm trước kia. Nếu thuộc trường hợp đặc biệt thì trường sẽ cho phép anh ngoại lệ trúng tuyển lưu học sinh, hoặc sắp xếp anh học kỳ sau, miễn cho anh mấy tháng.\"

Thực sự Thạch Thiên không phải đến xin học, gãi gãi đầu nói: \"Hôm nay, tôi đến đây để tìm hiểu về môi trường học tập tại đây, còn chưa biết nơi này có phải là nơi học tập tốt hay không. Vả lại tôi không mang theo các giấy tờ

Beila gật đầu nói: \"Hoá ra là như vậy…\" Nhìn xuống tay nói: \"Nửa giờ sau, tôi có một tiết giảng. Trước tiên anh cứ đi dạo loanh quanh, xem toàn bộ khung cảnh trường, sau đó đến giảng đường nghe giảng.\" Tiếp theo nàng giơ tay chỉ cho Thạch Thiên biết vị trí giảng đường.

Thạch Thiên ngớ người, nói: \"Ồ!... Tôi vẫn chưa đóng học phí… Nghe cô giảng bài không tiện cho lắm.”

Beila phì cười nói: “Đồn rằng người phương Đông rất phong cách cổ điển, xem ra quả nhiên không giả, yên tâm đi, việc này tôi có thể làm chủ. Vốn dĩ giờ giảng của tôi, còn có rất nhiều người không phải là học trò của tôi vẫn đến nghe giảng…

Thạch Thiên thầm nghĩ lúc trước mình nói đến học tập, nếu bây giờ chối từ sẽ không hợp lý, chỉ có thể gật gật đầu nói cảm ơn rồi rời khỏi văn phòng Beila.

Thạch Thiên sau khi rời đi, Beila từ ngăn kéo lý lấy ra một tờ báo, trang đầu tin tức là trận đấu đội Hongkong và câu lạc bộ Chealsea của Anh, có ảnh của Thạch Thiên. Beila nhíu mày, khuôn mặt đang tươi cười bỗng trở nên âm thầm lạnh lùng, nàng cầm điện thoại lên, giọng phân phó, nói: \"Kêu Hoàng Chính điều tra thiếu niên Thạch Thiên còn ở Hongkong không…?\"

Thạch Thiên không thèm đi tìm hiểu vườn trường. Hắn tìm cái buồng điện thoại gọi điện cho Laurent. Nói rằng đã phát hiện cô gái có thể đã học qua tâm pháp của tòa thành, đồng thời Thạch Thiên cũng hỏi Laurent bốn năm trước có phát hiện ra Alex có tâm pháp tòa thành hay không?

Laurent nghe xong chấn động, cẩn thận nhớ lại tình hình bốn năm trước, khẳng định rằng Alex là người thường, không tu luyện tâm pháp. Bởi vì lúc ấy Laurent từng tiếp xúc với thân thể của Alex, nếu Alex học qua công phu, mà đặc biệt là tâm pháp của tòa thành thì tuyệt đối không thoát khỏi ánh mắt Laurent.

Về phần Beila vì sao có tâm pháp của tòa thành. Laurent cũng không rõ, tuy rằng tâm pháp trong tòa thành có khi cũng truyền thụ cho một vài thủ hạ trung thành. Đồng minh Thiên Thạch lần này sai mấy ngàn người đến HongKong cơ bản đều học qua tâm pháp, đó chỉ là chút công phu đơn giản thực dụng. Theo như lời Thạch Thiên, tâm pháp của Beila tu vi cũng không thấp hơn Pierre, đám người Briad. Laurent đương nhiên sẽ không hoài nghi nhãn quang của Thạch Thiên, nhưng hắn khẳng định rằng người của tòa thành sẽ không truyền thụ tâm pháp cao thâm này cho người khác. Năm đó Thạch Thiên dạy công phu cho hắn đều là truyền miệng, không văn lưu lại văn tự, theo thời gian trôi qua, hiện tại tòa thành có thể dạy dỗ Pierre như vậy, chỉ có mình Laurent.

Thạch Thiên thật không muốn người trong tòa thành đem công phu của mình truyền thụ cho bọn họ lại dạy cho người ngoài, là bởi vì sau khi đến thăm tòa thành, Alex mất tích cùng với sự kiện ở Hongkong Cửu Long mỹ thực, Thạch Thiên sinh hoài nghi cô gái ở chỗ ẩn nấp trong bóng tối có thể chính là Beila, mới tìm Laurent để hỏi, thuận tiện làm cho con cháu của người hầu trong thành có cái phòng bị, miễn cho không để lọt vào người khác.

Đối phương nếu có thể nuôi dưỡng ra cao thủ Beila như vậy, kỳ thật không thể xem nhẹ, hơn nữa học được tâm pháp giống với tâm pháp tòa thành, rất có thể có tâm địa xấu muốn làm hại tòa thành. Thạch Thiên tin tưởng Laurent không truyền thụ người khác, nhưng không thể cam đoan những người cùng người thế hệ Laurent thậm chí trưởng bối của Laurent truyền thụ tâm pháp cho người ngoài hay không. Nếu là như vậy, đối phương đang âm thầm thăm dò tòa thành vài chục năm, thậm chí cả trăm năm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK