Mục lục
[Dịch] Bất Diệt Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Ngọc San chưa bao giờ thấy Triệu Gia Minh giống như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác có liên quan tới án, có lẽ là nghĩ tới đầu mối quan trọng gì, vội hỏi: \"Triệu cảnh quan, sao vậy?\"

Triệu Gia Minh miễn cưỡng phục hồi tinh thần, biết mình thất thố, nhưng trong đầu tràn ngập vô số suy nghĩ cùng nghi vấn, nhất thời không thể lý luận, tâm lý cực kỳ hỗn loạn, không biết giải thích như thế nào với bọn họ, thấy Lưu Ngọc San cùng cảnh quan khoa giám định hình sự cũng dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn mình, lúng túng nói: \"Không có gì, không có gì…\" rồi nói với cảnh quan khoa giám định hình sự: \"Việc này tôi biết rồi, nhất định sẽ điều tra rõ ràng\".

Cảnh quan khoa giám định hình sự nọ nói: \"Phiền cậu rồi, hy vọng nhanh chóng có thể có kết quả\" tiếp theo đem tài liệu cầm trong tay giao cho Lưu Ngọc San, sau khi báo cáo sơ qua thì rời khỏi phòng làm việc.

Lưu Ngọc San thấy Triệu Gia Minh vốn đã chuẩn bị rời đi lại không có đi, mà lại ngồi xuống ghế sa ***, cau mày ngẩn người, trong lòng biết hắn mới vừa rồi nhất định là phát hiện chuyện gì đó mà giật mình, vì vậy từ bàn công tác đứng lên, cầm ly rót đầy nước, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Triệu Gia Minh rồi hỏi: \"Đang suy nghĩ về án sao? Có phải mới vừa rồi có chỗ nào không đúng hay không?\"

Triệu Gia Minh \"hả\" một tiếng, từ trong trầm tư tỉnh lại, thấy trước mặt có một ly nước, vội nói: \"Cảm ơn!\"

Lưu Ngọc San cười nói: \"Không cần khách khí\" rồi lại hỏi một lần nữa: \"Có phải mới phát hiện ra cái gì không?\"

Triệu Gia Minh gật đầu nói: \"Không thể nói là phát hiện, bất quá quả thật cảm giác có thể có liên quan\".

Lưu Ngọc San ngồi xuống một chiếc ghế salong khác, ngạc nhiên nói: \"Cậu mới vừa rồi nghĩ về chuyện khẩu 54 mà khoa giám định nói sao? Nó có liên quan gì?\"

Triệu Gia Minh nước nước miếng, âm thầm suy nghĩ lại đầu mối rồi nói: \"Lưu cảnh ti, cô còn nhớ án Cương Điền Thái Lang bị giết không?\"

Lưu Ngọc San gật đầu, kinh ngạc nói: \"Đương nhiên là nhớ, tôi biết cậu đã cố hết sức, án tôi đã xem qua vài lần, quả thật có rất nhiều nghi vẫn không thể giải thích, cũng đang chuẩn bị giải phópng cậu khỏi án này, để xử lý các án mới khác. Thế nào? Án tối hôm qua cùng án của Cương Điền Thái Lang có liên quan sao?\"

Triệu Gia Minh nói: \"Tôi cũng không rõ có quan hệ gì, bất quá mới vừa rồi khoa giám định nói trong đầu Trịnh Cơ còn có một viên đạn của khẩu 54 nữa, đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái… Lưu cảnh ti, cô hẳn là còn nhớ nguyên nhân cái chết của Cương Điền Thái Lang chứ…\"

Lưu Ngọc San đầu tiên là sửng sốt, lập tức cũng \"hả\" một tiếng hô lên: \"Cậu… ý của cậu là… viên đạn trong đầu Trịnh Cơ não là… là của hắn sap? Nhưng… súng trong tay hắn rõ ràng là chĩa vào người của tôi bắn mà…\"

Triệu Gia Minh gật đầu nói: \"Đúng vậy, hắn rõ ràng là hướng về phía cô bắn một phát súng, nhưng khoảng cách gần như vậy, lại không có bắn trúng cô, cũng không có bắn trúng Thạch Thiên, cô nói có kỳ quái hay không? Nếu như viên đạn này thật sự là từ khẩu 54 trong tay hắn bắn ra, vậy cùng với viên đạn trong đầu Cương Điền Thái Lang cũng khó giải thích như nhau\".

Lưu Ngọc San nghe xong suy nghĩ của hắn, trong đầu cũng loạn cả lên, bọn họ làm sao có thể nghĩ hai án đều là do Thạch Thiên dùng tay tiếp đạn, sau đó trở thành ám khí ném trở lại trong đầu của hai người này. Khác biệt chính là súng của Cương Điền Thái Lang có uy lực lớn, Thạch Thiên mới bị thương ở tay, khi tiếp đạn từ khẩu 54 của Trịnh Cơ bắn ra thì dễ dàng hơn nhiều, không một dấu vết.

Triệu Gia Minh nhìn vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc của Lưu Ngọc San nói tiếp: \"Hiện tại tôi muốn biết nhất chính là, viên đạn này rốt cuộc có phải là từ khẩu 54 trong tay Trịnh Cơ bắn ra hay không\".

Lưu Ngọc San \"ồ\" một tiếng đứng lên, trở lại trước bàn làm viêcn, cầm lấy điện thoại trên bàn quay đầu lại nói với Triệu Gia Minh: \"Tôi bây giờ sẽ bảo bọn họ đem súng tới khoa giám định, tôi so với cậu càng muốn biết hơn…\" Nếu Triệu Gia Minh đoán không sai, viên đạn này vốn bắn về phía nàng, hiển nhiên là càng muốn biết.

Triệu Gia Minh nói: \"Nếu như kết quả giám định thật sự giống như tôi nghĩ, tôi hy vọng tiếp tục điều tra án của Cương Điền Thái Lang, tối hôm qua một màn như vậy phát sinh ở trước mặt tôi, tôi không tin tìm không ra nguyên nhân!\"

Lưu Ngọc San nói: \"Được, tôi và cậu cùng làm án này\".

Mọi người đều có sự hiếu kỳ, đặc biệt là công việc như bọn họ, đối với những án phức tạp trong phạm vi trách nhiệm của mình đã mấy tháng không phá được, làm sao có thể không muốn điều tra ra rõ ràng…

Báo cáo giám định đến xế chiều đã có, viên đạn nọ quả nhiên là từ trong súng của Trịnh Cơ bắn ra, mặc dù bọn họ đối với kết quả này có chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi xem qua báo cáo giám định, vẫn làm cho hai người ngẩn ra hơn mười phút.

Phát sinh trên người Cương Điền Thái Lang cùng Trịnh Cơ hiện tượng mặc dù giống nhau, đều tự mình bị chính đạn từ súng mình bắn vào đầu, nhưng người sau càng khó để cho Lưu Ngọc San cùng Triệu Gia Minh tiếp nhận hơn. Dù sao đây là phát sinh trước mắt bọn họ, càng trực tiếp chối bỏ tính chất tự sát, bởi vì Trịnh Cơ cũng không có đưa súng nhắm vào đầu mình, khẩu súng nọ rõ ràng là chỉa vào Lưu Ngọc San.

Bất quá bởi vì Trịnh Cơ ở trước mặt hai người bọn họ cùng mấy trăm cảnh sát đã trúng đạn tử vong, trừ viên đạn này vì sao bắn vào đầu của chính hắn làm cho người ta nghi hoặc ra, thì cũng không có gì phải đi phá. Bởi vì \"hung thủ\" cũng chính là Triệu Gia Minh, nhiều nhất là tính thêm chính Trịnh Cơ vào.

Mặc kệ là xuất phát từ công tâm hay tư tâm, án Cương Điền Thái Lang mới là án mà hai người muốn tra ra rõ ràng nhất. Cương Điền Thái Lang là sát thủ nổi tiếng quốc tế, gây án ở rất nhiều quốc gia, người bị hắn giết cũng không ít là đại nhân vật, ảnh hưởng rất lớn, bởi vậy đều bị cảnh sát ở các nước truy nã, từ sau khi Cương Điền Thái Lang chết ở Hongkong, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của cảnh sát các nước, vô hình chung làm cho cảnh sát Hongkong tăng thêm không ít áp lực, có thể không phá được án sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến danh dự của cảnh sát Hongkong đối với quốc tế.

Vốn khi xem báo cáo giám định, hai người còn tưởng rằng sẽ tìm được rồi bước đột phá mới, nhưng sau khi hai người bắt đầu muốn phân tích vụ án, mới phát hiện viên đạn trong đầu Trịnh Cơ chẳng những không mang đến cho bọn họ sự trợ giúp, ngược lại làm cho bọn họ cảm thấy càng thêm khó tin, nghĩ muốn bể đầu cũng nghĩ không ra lý do hợp lý để giải thích hiện tượng quỷ dị phát sinh nay trước mắt bọn họ .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK