Mục lục
[Dịch] Bất Diệt Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Ngọc San ngạc nhiên nói: \"Có chuyện này sao?\" Đối với thân phận Thạch Thiên, nàng còn không biết gì, nàng đành tin lời của Hoắc Kiến là thật, bởi vì nàng tận mắt chứng kiến, hơn nữa còn trực tiếp ra lệnh cho các nhân viên dưới quyền ở quảng trường Ái Đinh Bảo truyền tin Thạch Thiên đã rời khỏi Cảng Tinh Building. Quả thật, có rất nhiều người ngoại quốc đã đến đón Thạch Thiên đi, thanh thế bọn họ hết sức dũng mãnh, lúc ấy cô cảm thấy thực sự là việc ngoài ý muốn, bởi vì tình hình tại quảng trường làm cho cô không thể phân tâm, không có thời gian đâu mà nghĩ, cho nên cũng không kịp đi xem Thạch Thiên còn ở trong Building hay không nữa.

Hoắc Kiến nói: \"Tôi có hỏi qua cảnh sát ở hiện trường, quả thật có có chuyện như vậy, bất quá hỏi thêm mấy phóng viên truyền thông của Hongkong, bọn họ lại cũng không biết các phóng viên từng bị đám người ngoại quốc dũng mãnh bắt đi, hơn nữa một số các phóng viên đã bình yên vô sự trở về nhưng không một người nào đến báo án, thậm chí không ai thừa nhận mình bị người ta bắt đi, xem ra thủ đoạn của đám người ngoại quốc rất không bình thường.\"

Lưu Ngọc San hỏi: \"Chuyện xảy ra như vậy, cảnh sát tại hiện trường sao có thể thu quân?\"

Hoắc Kiến cười nói: \"Tôi thấy, chủ tịch kể rõ tình tình cho Tôn Lập Uy, Tôn Lập Uy chạy đến bộ nội vụ tìm tôi trách mắng cảnh sát Hongkong, nói rằng bên trong có cảnh sát cấp cao lạm dụng chức quyền.\"

Lưu Ngọc San hiểu rõ sự tình đến đây không nên hỏi, nhưng cô vẫn tò mò không nhịn được liền thốt ra: \"Vậy là tra xét là ai?\"

Hoắc Kiến cười một cách giả tạo, hắn giơ ngón tay lên quơ quơ nói: \"Đó…\"

Lưu Ngọc San trừng mắt nói: \"Là lão Đại ư…?\" Ý của Hoắc Kiến là trưởng phòng cảnh sát bởi “lão Đại” thường xuyên dùng ngón tay cái để biểu lộ tình cảm, cho nên khi Hoắc Kiến duỗi ra ngón tay cái nàng đoán được ngay.

Hoắc Kiến nói: \"Lúc ấy, ta nghe chủ tịch xảy ra chuyện, hơn nữa lại liên quan đến cảnh sát cấp cao, liền vội vàng chạy tới “lão Đại” bẩm báo…\" Hoắc Kiến cười lên hắc hắc, nói tiếp: \"Nào biết rằng chính lão Đại hướng tôi tự thú, còn nói thẳng là hắn chịu mệnh lệnh cấp trên, tôi đỡ phải đi tìm hiểu.\"

Lưu Ngọc San giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ thiếu niên này thật sự là nhân vật cao siêu, nhất thời chưa thể nghĩ ra. Nghe Hoắc Kiến kể ra sự tình, cả hai cười lên: \"Còn ai dám điều tra cấp trên của lão đại.” Lưu Ngọc San nói: “Xem ra nhất định là lão Đại muốn ám chỉ vào cái mũi của anh, bảo anh đừng có “nhàn cư vi bất thiện.”

Hoắc Kiến vẻ mặt xấu hổ cười nói: \"Lão Đại cũng không nói như vậy, quả thật hắn chỉ trực tiếp nói cho tôi biết tình hình thôi, không phải là chuyện tôi có dám hay không dám tìm hiểu việc này, mà việc này không nằm trong phạm vi quyền hạn của tôi thôi, tôi không thể lạm dụng chức quyền, vượt quyền đi thăm dò sự tình trong chính phủ, lão đại còn không dám nữa là tôi… Hắc hắc… Cho nên tôi đã trả lời cho Tôn Lập Uy, lúc ấy cảnh sát thu quân cũng là bởi vì nhận được chỉ thị của cấp trên. Nếu cảm thấy bên trong có vấn đề, ngài có thể thẳng thắn công khai phản ánh tình hình bất cập, hoặc trực tiếp báo cáo với lãnh đạo cấp trung ương. Xem ra tôi thấy hắn cũng chỉ nhằm vào Thạch Thiên để xả giận, chứ không dám làm to chuyện, đừng quên bây giờ còn là một quốc gia hai đảng.\"

Lưu Ngọc San nói: \"Cục an ninh quốc gia thật cũng lợi hại. Bọn họ rất nhanh chóng biết được tôi có hai cái án liên quan đến Thạch Thiên.\"

Hoắc Kiến nói: \"Đó là bởi vì một số người trong văn phòng hộ tịch đã nói. Tôn Lập Uy đi đã tới vàn phòng hộ tịch điều tra tư liệu về Thạch Thiên, một số người đã nói cho Tôn Lập Uy biết tổ chức phòng chống tội phạm của các cô đã từng thăm dò qua tư liệu về Thạch Thiên, cho nên hắn mới tìm đến cô. Xem ra hắn không muốn bỏ qua cho Thạch Thiên, nghe nói vết thương của tên chủ nhiệm kia chỉ là vết thương nhẹ. Ngay cả cấp trên của chúng ta còn phải nể tình. Tôn Lập Uy là cục trưởng cục an ninh quốc gia ở Hongkong có thể làm gì Thạch Thiên được chứ? Hơn nữa hiệp hội của đại lục vốn sẽ không nhận được sự ủng hộ của lòng dân. Hiện tại Thạch Thiên lại có địa vị rất lớn trong lòng người hâm mộ cả nước, vạn nhất chọc giận quần chúng, phát sinh biểu tình, Tôn Lập Uy có thể gánh vác được sao? Cho nên với tôi nhiều nhất cũng chỉ nên giả vờ giả vịt điều tra vài ngày để ứng phó với người của hiệp hội mà thôi.\"

Lưu Ngọc San cảm thấy lời của Hoắc Kiến rất có lý, lại nhận ra thái độ tra án của Tôn Lập Uy cực kỳ nghiêm túc, không giống với kiểu cách ứng phó với quan chức hiệp hội, cho nên cô vẫn có điểm lo lắng.

Lúc này, Hoắc Kiến còn nói thêm: \"Hôm đó, tôi cũng xem trận bóng, trận đấu đó… Thạch Thiên rất thần kỳ!… Cô Lưu, lần sau các cô nếu lại có án liên quan đến Thạch Thiên, cô nhất định phải báo cho tôi một tiếng, để tôi cùng hắn chụp một kiểu ảnh. Mười mấy năm nay, trên đầu giường vẫn treo tấm ảnh kết hôn, cũng nên thay đổi một chút, tôi định thay vào đó là bức ảnh tôi với thiên tài Thạch Thiên…\" Nói xong, Hoắc Kiến trên mặt lộ vẻ nhờ vả Lưu Ngọc San.

Lưu Ngọc San ha ha cười nói: \"Anh sẽ không sợ vợ anh trở mặt sao?\"

Hoắc Kiến lo lắng nói: \"Cô ấy cũng là người hâm mộ bóng đá lắm, tôi không lo cô ấy trở mặt, chỉ lo cô ấy thay vào đó là bức ảnh của cô ấy với Thạch Thiên.\"

Hai người nói vài câu bông đùa, sau đó đều lên xe trở về. Ở trên xe Lưu Ngọc San cứ ngẫm đi ngẫm lại vẫn có điểm lo lắng, thấy Hoắc Kiến lái xe rời khỏi bãi đỗ xe, cô lập tức gọi điện cho Thạch Lệ.

Cũng lúc đó, Thạch Hiểu Mẫn cũng gọi điện cho Thạch Lệ, mời cô cùng đi ăn cơm ở Tân Giới, đồng thời cũng muốn nói cho cô sự tình Thạch Thiên sang Pháp, nhưng Thạch Lệ bởi vì có vài án trọng yếu phải phân tích, sau giờ tan tầm còn muốn đem tư liệu về nhà phân tích, nếu đi Tân Giới quá xa lại không có phương tiện, sẽ không kịp trở lại, cho nên cô quyết định trở về khu nhà Cửu Long.

Nhận được cuộc gọi của Lưu Ngọc San, Thạch Lệ đang nghiên cứu tư liệu, nghe nói cục an ninh quốc gia đến điều tra Thạch Thiên làm cho cô chấn động. Cục an ninh quốc gia đã vào cuộc, cô cảm thấy bọn họ không đơn giản đến điều tra Thạch Thiên vì việc đánh Lưu chủ nhiệm, cục an ninh quốc gia cũng không phải đơn vị thể dục thể thao của hiệp hội muốn điều tra là có thể điều tra.

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Thạch Lệ có điểm hối hận lúc trước đã để cho Lưu Ngọc San và Triệu Gia Minh giấu diếm Thạch Thiên giết chết Cương Điền, cô không phải lo lắng cho bản thân, mà là sợ rằng sự tình của Thạch Thiên sẽ liên lụy đến Lưu Ngọc San cùng Triệu Gia Minh. Tuy rằng nàng biết Lưu Ngọc San muốn đền đáp ơn cứu mạng của Thạch Thiên, cam tâm tình nguyện giúp Thạch Thiên, là con người bản lĩnh không hề hối hận, tính khí hoàn toàn không sợ sệt, tương lai không biết còn gây phiền phức cho bao nhiêu người, thật sự không nên để liên lụy đến người khác.

Vì thế Thạch Lệ không lo đối phó với cục an ninh quốc gia mà lo lắng nguyên nhân khác, cô an ủi Lưu Ngọc San đừng quá lo lắng, cho dù bởi vì sự tình đả thương chủ nhiệm cùng lắm chịu trừng phạt một chút đồng thời nói cho nàng biết Thạch Thiên đã sang Pháp, về phần Thạch Thiên sang Pháp làm gì, Thạch Lệ cũng không biết.

Lưu Ngọc San tưởng rằng Thạch Thiên sang Pháp đá bóng, nghĩ lại buổi sáng không ít người ngoại quốc cùng Thạch Thiên rời khỏi Cảng Tinh Building, có thể đó chính là người của câu lạc bộ bóng đá bên Pháp. Hiệp hội bóng đá Trung Quốc hẳn là là muốn cản trở thiên tài Thạch Thiên xuất ngoại, làm cho hai bên phát sinh rằng co, thêm vào đó tính tình quái gở của Thạch Thiên liền xảy ra vụ đánh người. Việc này khá đơn giản, nước Pháp vì muốn giữ Thạch Thiên cho nên thay hắn xuất đầu lộ diện, mà chính sách đối ngoại của chính phủ Trung Quốc từ trước đến nay rất rộng lượng, nhiều nhất câu lạc bộ bồi thường một chút tiền thuốc thang, đứng ra nhận lỗi đánh người là êm xuôi.

Lưu Ngọc San tự cho là mình nghĩ thông suốt vấn đề, cô nhẹ nhàng thở ra, lái xe về nhà. Không thể trách sức tưởng tượng của nàng rất phong phú, Thạch Thiên mới vừa trở thành đại minh tinh trong lòng vạn dân chúng, liền lập tức sang Pháp, Lưu Ngọc San tự nhiên hướng suy nghĩ cho hiệp hội bóng đá. Theo của nàng hiểu biết, Thạch Thiên chính là một cô nhi, như thế nào lại có năng lực siêu phàm như vậy khiến cho trưởng phòng cảnh sát cũng phải nể tình, cho nên cảm thấy nhất định là có người nào đó đứng sau lưng Thạch Thiên, có lẽ chính là ông chủ của câu lạc bộ bóng đá câu lạc bộ, ông chủ của các câu lạc bộ bóng đá vốn dĩ rất có khả năng điều khiển thu hút nhân tài.

***

Dùng xong bữa tối, Sanmantha trở về phòng mình, nửa bước cũng không đi ra. Đêm đó, Kim Hinh bởi vì “làm việc”quá sức, cho nên đến sáng vẫn ngủ say như chết, Thạch Thiên cũng không đánh thức nàng, hắn dậy rửa mặt chải đầu xong một mình đi xuống lầu.

Trong đại sảnh đã có mười mấy người đang đợi, thấy Thạch Thiên đi xuống cùng lên tiếng chào chủ nhân, Laurent tiến lên nói: \"Chủ nhân, hành lý đều đã chuẩn bị xong xuôi đặt ở trên xe, hiện tại còn sớm, ngài dùng bữa sáng đi\".

Thạch Thiên cảm giác không đói bụng, sợ một lúc nữa Kim Hinh cùng đám người Sanmantha tỉnh giấc, lại muốn tiễn mình ra sân bay, hắn ghét cảnh đưa tiễn khóc sướt mướt, lắc đầu nói: \"Không ăn, bây giờ đi luôn, mà lão cũng đừng theo tôi tới sân bay, cho phép lão ở ở lại phục vụ các nàng\".

Laurent vội hỏi: \"Laurent nhất định phục vụ tốt hai vị tiểu thư, chủ nhân cứ yên tâm\".

Mười mấy người kia là nhân viên Quỹ TS, cùng đi với Thạch Thiên sang Pháp, bất quá lý do phải sang Pháp xử lý nghịêp vụ, Thạch Thiên cũng không thèm đi thẩm vấn bọn họ có phải là do Laurent phái đi hầu hạ mình hay không.

Sáu chiếc Limousine đang đỗ ở bên ngoài sân, ở giữa là một chiếc Rolls-Royce màu đen, Thạch Thiên không cần hỏi cũng biết là mình chuẩn bị cho mình, mở cửa lên xe, lại ngửi thấy bên trong xe có một mùi thơm ngát đến mê người, hơn nữa mùi hương này hết sức quen thuộc, đó là mùi nước hoa trên người ai, ngạc nhiên nói: \"Sao cô ở trên xe? Trở về ngủ đi, tôi không cần ai tiễn\".

Bên trong xe truyền đến tiếng cười của Sanmantha: \"Em cũng không phải là đến tiễn anh, chẳng lẽ chỉ có anh có thể sang Pháp sao?\"

Thạch Thiên quay đầu lại hỏi Laurent nói: \"Cô ấy cũng sang Pháp sao? Sao Laurent không nói cho ta biết?\"

Laurent giật mình nhìn Sanmantha, lại nhìn Thạch Thiên nói: \"Ngài… Ngài không biết sao…\"

Sanmantha vội xuống xe đỏ mặt giải thích: \"Anh đừng mắng ông Laurent, là em nói dối bảo rằng anh đồng ý cho em đi cùng phi cơ, anh nếu không đồng ý… Em đến sân bay đổi chuyến bay cũng được mà\".

Thạch Thiên ảo não nói: \"Chẳng lẽ lão tử nhỏ mọn như vậy sao? Chẳng phải là chỉ lên cùng phi cơ thôi, sao không sớm nói cho tôi biết\".

Sanmantha đỏ mặt nói: \"Đêm qua em mới quyết định, anh cùng Kim Hinh ở trong phòng, em làm sao cùng bàn bạc được với anh… mà… mà anh là trợ lý của em, đột nhiên nói sang Pháp, cũng không xin phép em một tiếng!\"

Thạch Thiên nghe vậy sửng sốt, trách mắng: \"Trời! Lão tử chưa bao giờ phải xin phép ai\".

Sanmantha \"hi hi\" cười nói: \"Hiện tại cũng khỏi cần xin phép, em tính là anh theo giúp em sang Pháp công tác.\" Nói xong, Samantha cười lên sảng khoái như giành được chiến thắng, vẻ mặt hạnh phúc tiến vào trong xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK