Mục lục
[Dịch] Bất Diệt Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Hinh thấy Samantha bình thường làm bất cứ chuyện gì cũng trấn định tự nhiên lại khẩn trương nói không nên lời, cảm thấy buồn cười, thay nàng giải vây: \"Samantha tiểu thư vừa qua đến, cũng tới tìm chị cùng đi xem mặt trời mọc\".

Samantha thở phào nhẹ nhỏm, vội nói: \"Đúng vậy, tôi vừa qua đây, so với mọi người chỉ sớm hơn một bước\" nói xong thì đầu cũng đầy mồ hôi.

Thạch Hiểu Mẫn cười to, xoay người nói với Thạch Lệ ở phía sau: \"Chị, chị còn nói em không nên quấy rầy mọi người nghỉ ngơi, chị xem Samantha tiểu thư so với em còn cấp bách hơn, quần áo cũng không đổi đã vội vã qua đây\".

Thạch Lệ đã nhìn ra Samantha thần sắc không đúng, hơn nữa trên trán còn có mồ hôi hột, cảm giác nàng không phải đơn giản lại đây tìm Kim Hinh cùng nhau xem mặt trời mọc như vậy, khẳng định là có chuyện lén gạt các nàng. Bất quá Thạch Lệ cùng Samantha thời gian ở chung cũng không ngắn, tin tưởng nhân phẩm của nàng, không nói thật khẳng định có nguyên nhân của nàng, cũng sẽ không đi hỏi, đối với Thạch Hiểu Mẫn cũng chỉ cười cười, xem như đáp lại.

Thạch Hiểu Mẫn lại hỏi Kim Hinh: \"Tiểu tử Thạch Thiên đâu, còn không có rời giường sao, còn chưa dậy sao?\" Cũng không đợi Kim Hinh trả lời, đã chạy vào phòng, vừa vặn đụng tới Thạch Thiên từ trong phòng tắm ra, hô lớn: \"Thì ra ngươi đã dậy, đi thôi!\"

Thạch Thiên nói: \"Đi đâu? Ta muốn đi ngủ\".

Thạch Hiểu Mẫn ngạc nhiên nói: \"Ngươi không phải đã rời giường sao, sao lại còn muốn đi ngủ?\"

Thạch Thiên nói: \"Người nào nói cho ngươi là ta đã rời giường, lão tử còn chưa bắt đầu ngủ!\"

Thạch Hiểu Mẫn kinh ngạc nói: \"Hả… sao lại giờ mới ngủ? Ngươi cả đêm làm gì chứ?\"

Thạch Thiên khi ở trong phòng tắm đã nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, nếu Samantha nói chuyện đã xảy ra giữa bọn họ, Thạch Thiên cũng không phủ nhận, bất quá nếu bản thân Samantha không muốn nói, hắn cũng như thế, nên trở mình liếc mắt xem thường nói: \"Ta thích ngủ lúc nào thì ngủ, ngươi quản nhiều như vậy làm gì chứ\".

Thạch Hiểu Mẫn tức giận nói: \"Ngươi… ngươi…\" đột nhiên nhớ tới Kim Hinh mới vừa rồi ở trong điện thoại thanh âm như là vô lực cùng với bộ dáng hiện tại thoạt nhìn cũng rất mệt mỏi, khẳng định cũng không nghỉ ngơi tốt. Nàng có ngốc cũng nghĩ tới Thạch Thiên cùng Kim Hinh không ngủ mà làm chuyện gì, đỏ mặt lên trách mắng: \"Ta mới không cần quản ngươi, biết ngươi không có làm chuyện tốt, hay là một lát nữa rồi ngủ tiếp, dù sao cả đêm không ngủ, trễ vài phút cũng không sao, trước tiên đi ra ngoài cùng mọi người xem mặt trời mọc, một lát trở về tùy tiện để ngươi ngủ\".

Thạch Thiên lắc đầu nói: \"Không đi, không có hứng thú.\"

Thạch Hiểu Mẫn trừng mắt nói: \"Đây chính là mặt trời mọc của ngày đầu tiên năm mới!\"

Thạch Thiên không nhịn được nói: \"Mặt trời mọc ngày đầu tiên thì làm sao? So với ngày bình thường tròn hơn sao? Cho dù có chuyển xanh lão tử cũng không xem, lão tử chán ghét bầu trời gì gì đó, kể cả lão thiên gia khốn kiếp kia\", hắn cùng \"lão thiên gia” mặc dù chưa từng gặp mặt, chưa từng quen biết, cũng không biết \"khốn kiếp\" này có tồn tại hay không, nhưng hắn nhớ kỹ mình lần đầu tiên chính là bị sét trên bầu trời đánh chết, từ đó về sau mỗi lần chết đều bị sét đánh như vậy, thống khổ không chịu nổi, cũng không phải thân thể không có khả năng thừa nhận, đối với oán khí đã tích lũy hơn một ngàn năm này, hiển nhiên đối với sấm sét không có ấn tượng gì tốt cả, mà còn ghét lan đến cả mặt trời trăng sao.

Nếu có thể cấp cho Thạch Thiên một cây búa đủ lớn, hắn sẽ đem bọn nó toàn bộ đập cho nát vụn, thế giới này nơi nào còn có thể có mặt trời mọc? Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của Thạch Thiên khi tâm tình không tốt, cơ hội biến thành sự thật rất xa vời, cho dù có cây búa lớn như vậy, lấy khinh công của hắn hiện tại muốn nhảy ra khỏi địa cầu cũng là mơ tưởng xa vời, có chuyển thế mấy trăm lần phỏng chừng cũng không có được năng lực đập được mặt trăng, càng đừng nói đi đập bể mặt trời.

Thạch Hiểu Mẫn tức giận nói: \"Miệng lưỡi nói hươu nói vượn, tất cả mọi người đi mà ngươi không đi, thì sẽ mất hứng!\"

Thạch Thiên nói: \"Ta không đi cũng không có nghĩa không cho phép mọi người đi xem, sao lại mất hứng?\"

Samantha ở bên kia sợ Thạch Hiểu Mẫn tiếp tục hỏi tới Thạch Thiên tại sao không ngủ, lo lắng kẻ vô tâm như Thạch Thiên sẽ đem nguyên nhân nói ra, đỏ mặt kéo áo của Kim Hinh, để cho nàng nghĩ biện pháp.

Kim Hinh đương nhiên rõ ràng ý của Samantha, cười nói: \"Hiểu Mẫn, cứ để cho hắn ngủ đi, chúng ta đi thôi, mặt trời cũng không đợi đâu, ra trễ chỉ có thể đợi được xem mặt trời lặn vào tối đầu tiên của năm mới thôi\".

Thạch Hiểu Mẫn không có cách nào, trừng mắt nhìn Thạch Thiên một cái, chạy về bên cạnh Kim Hinh le lưỡi với nàng nói: \"Chị chỉ biết nói giúp hắn, thật sự là đau lòng cho hắn\".

Trên du thuyền còn không ít nam nhân, Samantha cảm giác cứ như vậy mà đi ra ngoài rất không thích hợp, nên nói: \"Mọi người cứ đi trước, tôi trở về phòng đổi quần áo khác rồi sẽ tới\" Nói xong mở cửa phòng mình chuẩn bị đi vào thay quần áo.

Thạch Hiểu Mẫn đột nhiên hô lên: \"Samantha tiểu thư, chị… chị bị thương sao? Sao lại trên quần áo có máu…\"

Samantha kinh ngạc quay đầu lại, thấy Thạch Hiểu Mẫn, Thạch Lệ cùng Kim Hinh đều nhìn về phía thắt lưng của nàng, vẻ mặt đều không giống nhau. Samantha mờ mịt theo ánh mắt của các nàng nhìn ra sau mình, chỉ thấy ở phía dưới phần eo quả nhiên có một vết máu nhỏ, trên áo ngủ trắng tinh khiết có vẻ hết sức rõ ràng.

Samantha nhất thời cả người chấn động, hô to không xong, biết đây chính là mỗi người đàn bà khi kinh qua lần đầu tiên, cơ bản đều phải lưu lại ấn ký, vốn xem như là dấu vết có ý nghĩa kỷ niệm, ấn chứng một khắc khó quên khi mình trở thành phụ nữ, nhưng bây giờ lại thành chuyện mà Samantha đau đầu nhất, thầm hận mình sao lại không cẩn thận như vậy, lại không chú ý, bây giờ làm thế nào mà giải thích cho các nàng? Nếu theo Thạch Hiểu Mẫn nói mà thừa nhận mình có thương tích, các nàng khẳng định sẽ muốn kiểm tra thương thế, xem vết thương, mình đi đâu mà tìm một vết thương? Chung quy không thể làm trò trước mặt các nàng? Sớm biết như thế, không bằng mới vừa rồi cứ nói thật.

Kim Hinh đột nhiên cười nói: \"Đó không phải vết máu, tối hôm qua chị khi trở về cùng Samantha tiểu thư hàn huyên một hồi, uống chút rượu vang, Samantha tiểu thư không cẩn thận đã làm dính rượu. Mọi người xem, trên quần áo của chị cũng có một vết, ài… sau khi lên bờ nhất định phải bắt nàng bồi thường một bộ hàng hiệu do nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế mới được, nếu không sẽ không tha cho nàng!\"

Samantha mừng rỡ, mặc dù Kim Hinh rõ ràng là đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng nàng vẫn cảm động muốn đi tới ôm lấy nàng mà nói lời cảm ơn, dù sao các nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới nàng cơ bản cũng quen, không ít là bạn tốt, Kim Hinh yêu cầu cũng không khó thỏa mãn, vội nói: \"Không phải chỉ là một bộ đồ sao, mình bồi thường lại cho bạn là được mà!\"

Thạch Hiểu Mẫn thấy trên áo của Kim Hinh quả nhiên cũng có một vết đỏ, vỗ ngực nói: \"Làm cho em sợ giật mình, Samantha tiểu thư, thật không có ý tứ, cũng vì em quá kinh ngạc thôi\".

Samantha vội nói: \"Em đây là quan tâm chị, chị vui vẻ còn không kịp, sao lại trách em, sau khi trở về em cứ nói thích nhà thiết kế nào, chị sẽ mời người đó may cho em một bộ, xem như là lễ vật năm mới\" Nàng thấy Thạch Hiểu Mẫn không có hoài nghi, trong lòng mừng rỡ không thôi, đồng thời cũng bội phục Kim Hinh, thầm nghĩ rốt cuộc cũng là diễn viên đại minh tinh, lời nói dối cũng nhìn không ra chút giả bộ nào.

Đột nhiên nhìn thấy Thạch Lệ vẻ mặt cổ quái đang nhìn mình, trên mặt còn có vẻ cười khổ, Samantha nhất thời cảm thấy như muốn ngất đi, trong lòng kêu khổ, biết không thể giấu diếm được Thạch Lệ, nàng ta là chuyên gia hình sự, là vết máu hay là vết rượu làm sao có thể gạt được nàng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK