Mục lục
[Dịch] Bất Diệt Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bưu ca tên đầy đủ là Hoàng Chính Bưu, là trợ lý ở Cửu Long của Đông Thắng, cũng là anh em kết nghĩa với Dã Thú, hai người cùng ra đời, nên tình cảm sâu đậm. Bởi vì bắt cóc cháu gái Hạng Kiều của Hạng Hoa Cường nên Dã Thú gặp phải họa, lão đại Đông Thắng Trương Bá Uy để cho Dã Thú chạy trốn để tránh nạn, nhưng do chạy trốn nên không liên hệ gì cả, vì thế Hoàng Chính Bưu bắt đầu hoài nghi anh em Dã Thú của mình đã bị người của Hưng Nghĩa An đuổi giết, tìm kiếm một cơ hội thích hợp, báo thù Hưng Nghĩa An,vì người anh em Dã Thú.

Đám đàn em của Dã Thú cơ bản đều đã đầu quân cho Hoàng Chính Bưu, khiến cho thực lực của hắn tăng lên rất nhiều, chẳng qua áp lực cũng rất lớn. Bởi vì địa bàn và các bãi của Dã Thú lúc đầu đều bị Trương Bá Uy thu về, phân phối cho các đường khẩu khác, nhưng không cho hắn một cái gì, với lý do là địa bàn của hắn đã là lớn nhất trong mười mấy đường khẩu của Đông Thắng rồi, hẳn là nên để cho các đường khẩu khác phát triển.

Đó cũng là tình hình thực tế, Hoàng Chính Bưu còn ác độc hơn cả Dã Thú, nhưng cũng có năng lực hơn Dã Thú, địa bàn của hắn cơ bản đều dựa vào thủ đoạn và sức lực của bản thân, vừa đấm vừa xoa để cướp về từ trong tay các thế lực hắc bang khác, từ mấy chục người phát triển lên gần tám ngàn người, làm cho Trương Bá Uy không thể không đáp ứng để cho hắn mở một đường mới, làm trợ lý.

Tuy rằng trong tám ngàn người này phần lớn đều là thành viên không chính hứng, có rất nhiều học sinh, vì coi phim đọc truyện quá nhiều, vì muốn uy phong nên đi làm xã hội đen, không có tiền thì chạy về xin cha mẹ, hoặc là vơ vét của các học sinh khác, không cần hắn nuôi sống. Nhưng thành viên chính thức ban đầu cùng với người của Dã Thú cộng lại cũng hơn hai ngàn người, những người này đều cần hắn ăn cơm, chi tiêu mỗi ngày rất nhiều, cho nên địa bàn ban đầu căn bản là không đủ dùng.

Nhưng hắn biết Trương Bá Uy cùng với những lão đại đường khẩu khác của Đông Thắng vẫn thường xuyên nhìn chằm chằm vào địa bàn của hắn, có một sợ đố kỵ và bất mãn rất lớn, bởi vì không thể đi tìm đến địa bàn của Trương Bá Uy, mà địa bàn của Dã Thú, ngay cả một quán bar nhỏ cũng không chia cho hắn. Chẳng qua, việc thu nhận đàn em phải do tự mình làm chủ, đám đàn em của Dã Thú đều đến đầu quân cho hắn, Trương Bá Uy và các lão đại khác cũng không thể nói gì được.

Không thể kiếm lời từ trong xã đoàn của mình, Hoàng Chính Bưu chỉ có thể đi giành miếng ăn của người khác, các bang phái nhỏ trong phạm vi thế lực của hắn đều bị rửa sạch, chung quanh cơ bản chỉ còn lại địa bàn của Đông Thắng cùng với hai xã đoàn khác là Hưng Nghĩa An cùng với Tân Hòa. Địa bàn của xã đoàn mình đương nhiên không thể động, các đường khẩu của Tân Hòa vốn không đoàn kết, dễ dàng xuống tay nhất, chỉ là phạm vi thế lực của Tân Hòa lại chỉ có vài trường học, làm ăn không phát đạt, không có lời, nên thích hợp để xuống tay nhất chính là địa bàn của Hưng Nghĩa An.

Phố mỹ thực này vốn là địa bàn của Hưng Nghĩa An, trước kia người của Hưng Nghĩa An cũng đến thu tiền bảo kê, từ khi HongKong được trao trả, thì cảnh sát HongKong mạnh mẽ đàn áp xã hội đep, rất nhiều lão đại cũng như nhân vật cao cáp cỡ như Hạng Hoa Cường dưới sự khuyên bảo cuối cùng cũng chuyển mình làm ăn, dựa vào thủ đoạn và thế lực của bản thân, cùng với sự trở về của HongKong mà phát triển. Cuối cùng, các lão đại ấy đều rất thành công, phần lớn đều trở thành phú hào, thậm chí là siêu cấp phú hào.

Tuy rằng bọn họ kinh doanh khách sạn và hộp đêm vẫn có thể làm ra tiền nhiều, vì đây là sinh ý truyền thông, nhưng đã không còn ai muốn trực tiếp kinh doanh nữa, bởi vì cảnh sát tra bắt thuốc phiện dữ quá, họ làm vậy để tránh ảnh hưởng đến sinh ý của mình.

Đương nhiên, nếu như nhìn thấy có người tiêu thụ thuốc phiện trong bãi của mình, mà chỉ cần không ảnh hưởng đến sinh ý, thì cơ bản đều là nhắm một con mắt và mở nửa con mắt, nói cho cùng là tránh đắc tội với các xã đoàn khác.

Cái việc thu tiền bảo kê của các quán ăn này nọ, từ lúc người của Hưng Nghĩa An làm ăn phát đạt lên rồi, đã không còn muốn sử dụng, nói chung là không quan tâm đến phần tiền đó. Hơn nữa, thu tiền bảo kê rất dễ dàng khiến cho dân chúng bình thường bất mãn với bọn họ, làm ảnh hưởng đến sinh ý của mình nhiều hơn, mất nhiều hơn được, không đáng!

Hoàng Chính Bưu sau khi cẩn thận phân tích, nhận thấy khu phố mỹ thực là thích hợp nhất, bởi vì Hưng Nghĩa An đã không còn thu tiền bảo kê ở đây, có thể cho rằng Hưng Nghĩa An đã tự mình lùi bước. Còn một nguyên nhân khác, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, đây chính là địa bàn ban đầu của Mã Sĩ Kiệt, mà trong lòng của Hoàng Chính Bưu, Mã Sĩ Kiệt là kẻ thù của Dã Thú, cũng là kẻ thù của mình. Lần trước Dã Thú xém chết cũng có liên quan đến Mã Sĩ Kiệt, Hạng Kiều là do Mã Sĩ Kiệt dẫn người đi cứu.

Thời điểm Dã Thú gặp chuyện không may, Hoàng Chính Bưu đang ở Thái Lan giao dịch, sau khi trở về thì biết tin Dã Thú đã phải bỏ trốn để tránh nạn, không liên lạc được với hắn. Hắn cũng nghe nói đến một thiếu niên tay không đánh bị thương gần hai trăm thủ hạ của Dã Thủ, chẳng qua ngươi kia nói cứ như là thấy người ngoài hành tinh vậy, làm sao mà người khác tin được chứ? Hoàng Chính Bưu căn bản là không tin có người lợi hại như vậy, mà gần hai trăm người này đó theo Dã Thú bị Thạch Thiên đánh bị thương, phần lớn đều bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng, cảm thấy làm xã hội đen quá nguy hiểm, bản thân không chịu nổi một đòn của người khác, hơn nữa thấy lão đại Dã Thú đã mất tích, làm cho bọn họ đều suy đoán là do Hạng gia đuổi giết, nhớ đến bản thân cũng tham gia vào việc bắt cháu gái của Hạng gia, rất có thể sẽ bị trả thù, vì thế đều trốn khỏi HongKong.

Trương Bá Uy mặc dù biết chuyện của Thạch Thiên, nhưng cũng không nguyện ý nói ra, đặc biệt là vụ việc bị Thạch Thiên đánh trong quán trà, đã trở thành sự kiêng kị của hắn, đương nhiên sẽ không nói cho Hoàng Chính Bưu biết về chuyện của Thạch Thiên. Hoàng Chính Bưu nhất thời không tìm được người đã tự trải qua đêm hôm đó, vả lại lời đồn thì không thể nào tin được, chỉ tra ra được người đến cứu Hạng Kiều chính là Mã Sĩ Kiệt, vì thế đổ hết lên đầu của Mã Sĩ Kiệt, thầm nghĩ, cho dù có một thiếu niên như vậy, cũng là do Mã Sĩ Kiệt tự mang đến, đương nhiên sẽ tìm hắn tính sổ.

Hoàng Chính Bưu cũng biết Mã Sĩ Kiệt là một người rất trọng sĩ diện, mình phái người đến địa bàn của hắn thu tiền bảo kê, nếu Mã Sĩ Kiệt nhận được tin nhất định sẽ dẫn người đến can thiệp, nên cho đã chuẩn bị từ sớm, mang theo phân nửa đàn em mai phục gần đó, nhưng hồi nãy lại nghe nói những người đi thu tiền bảo kê xảy ra chuyện, liền cho rằng là do người của Mã Sĩ Kiệt ra tay, cũng không hỏi nhiều, lập tức mang theo ba trăm người phóng như điên đến, để tránh cho người của Mã Sĩ Kiệt chạy trốn.

Nhưng đến chỗ “xảy ra chuyện”, nhìn thấy tình huống không giống như hắn tưởng tượng, cũng không phát hiện ra người của Mã Sĩ Kiệt, cho nên mới hỏi ba tên kia là do người của Mã Sĩ Kiệt làm phải không, thầm nghĩ, chẳng lẽ đã chạy trốn? Nếu đối phương đã chạy trốn rồi, thì tại sao ba thằng này còn ở đây lau chùi? Chẳng lẽ bị đánh đến thần trí mơ hồ? Chỉ là tuy rằng ba tên này bị đánh thành đầu heo, nhưng vừa rồi A Cơ muốn chém chúng, chúng đã lập tức quỳ xuống khóc lóc cầu xin tha thứ, phản ứng vô cùng nhanh nhạy, nét mặt phong phú dị thường, không có vẻ gì gọi là thần trí mơ hồ.

Ba tên này đều ngơ ngác, thằng tóc xanh trả lời: “Không phải người của Mã Sĩ Kiệt...” Ba tên quay đầu lại nhìn Thạch Thiên trong quán, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đây là đàn em của Mã Sĩ Kiệt?”

Hoàng Chính Bưu giật mình, nhíu mày hỏi : “Vậy ai đánh mặt của bọn mày? Ai kêu bọn mày ở đây lau chùi?”

Ba tên cùng kêu lên: “Là người trong quán mỳ, Bưu ca... anh phải báo thú thay cho chúng em...”

Hoàng Chính Bưu cảm thấy bất ngờ, trong lòng thất vọng, mục đích hôm nay là muốn dụ Mã Sĩ Kiệt xuất hiện, nhưng không ngờ ba tên này lại vô dụng như thế, bị người của quán mỳ đánh, việc này đương nhiên là không thể bỏ qua như vậy được, hừ lạnh một tiếng, hai mắt lộ vẻ lạnh lùng quát: “Cút qua một bên, đồ vô dụng”.

Ba tên này vội chạy ù té qua một bên, tránh đường cho Hoàng Chính Bưu dẫn người vào trút giận, nhưng mà bọn họ vẫn cò kiêng kị Thạch Thiên, muốn đi xa một chút rồi mới nhìn, bỗng nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, rồi một bóng người xuất hiện trước mắt, cười lạnh với họ: “Lão tử có cho các ngươi đi chưa? Còn chưa lau sạch sẽ, cút trở về cho lão tử” Ba tên này còn chưa kịp ngẩng đầu để nhìn, thì mỗi người đồng thời đều ăn một đạp, bay thẳng về dưới chân của Hoàng Chính Bưu.

Người này đương nhiên là Thạch Thiên, hắn đã hết kiên nhẫn từ sớm rồi, thấy những người này chịu “giáo dục nắm đấm” mà vẫn chưa tỉnh ngộ, đứng bên ngoài nói chuyện, liền dặn hai người của Thiên Thạch Đồng Minh coi chừng Đơn Nghệ Nhã và tiểu Huệ, rồi tự mình bước ra thu thập bọn họ. Lúc nãy thấy ba tên này muốn chạy, mà Thạch Thiên đã từ nói rằng nếu không lau sạch sẽ thì không được đi, thân là tổ tông, nói lời há có thể không giữ lời, vì thế đạp bọn chúng văng lại đây trước rồi tính.

Hoàng Chính Bưu chấn động, cảm thấy rất khó hiểu, bên cạnh mình nhiều người như vậy, mà thiếu niên của quán mỳ lại dám bắt người của mình tiếp tục lau chùi. Mặt khác, cũng có chút kì quái là thiếu niên này lao ra khỏi quán khi nào, tại sao mình không phát hiện. Chẳng qua nghe khẩu khí của thiếu niên này, đã chứng minh một việc: ba tên này là bị người thiếu niên kia cưỡng chế lau chùi.

Nhìn vẻ mặt cười lạnh của người thiếu niên trước mắt, không chút gì gọi là e ngại, hắn không khỏi nghi hoặc, thầm nghĩ: Chẳng lẽ thiếu niên này là người của Mã Sĩ Kiệt? Kế hoạch của mình bị lộ? Bọn họ đã sớm có chuẩn bị, lập bẫy trong quán mỳ để dụ mình, chờ mình đưa tới cửa? Đúng rồi... không phải nói ngày đó Mã Sĩ Kiệt lúc đi cứu cháu gái của Hạng gia, cũng dẫn theo một thiếu niên đánh bị thương người của Dã Thú sao...

Xem ra thiếu niên này là tiên phong của Mã Sĩ Kiệt...

Chẳng qua Hoàng Chính Bưu không sợ hãi, bởi vì hôm nay mang đến không chỉ ba trăm người đang ngồi trên xe máy, mà còn có một ngàn người đang rình ở xung quanh, Mã Sĩ Kiệt cho dù có chuẩn bị, cũng không thể mang nhiều người hơn mình, cùng lắm là ầm ĩ lớn rồi cảnh sát đến thì mọi người giải tán, về sau tính tiếp. Vì thế quát Thạch Thiên: “Mã Sĩ Kiệt tại sao không đến, mà cho mày ra mặt thay hắn?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK