Mục lục
[Dịch] Bất Diệt Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

xTrương Bá Uy té xuống đất, lỗ tai nghe ù ù, nhìn thấy trời đầy sao, cảm thấy đầu choáng váng, nửa bên mặt đã muốn run lên, qua một hồi mới tỉnh táo lại, cũng không nghe rõ Thạch Thiên vừa rồi nói cái gì, chẳng qua biết không phải lời hay. Hắn đã tung hoành mấy chục năm trong hắc đạo HongKong, cũng chưa từng bị đánh như vậy, mà cũng chưa từng chịu nhục đến như vậy, mãnh liệt cắn răng thì phát hiện ra răng nanh một bên đã không còn, tức đến nỗi thiếu chút đã hộc máu chết. Bỗng nhiên phát hiện trước mặt có một cây súng, chính là cây súng mà tên thuộc hạ làm rơi khi nãy, hai mắt bắn ra sự tàn nhẫn, nhanh chóng chộp lấy cây súng chỉ về hướng Thạch Thiên.

Thạch Thiên cười lạnh một tiếng, bước lại đưa tay bóp lấy nòng súng, sau đó buông tay đứng trước mặt hắn.

Trương Bá Uy lúc này đầu óc choáng váng, sốt ruột báo thù, làm gì mà nghĩ đến chuyện Thạch Thiên đụng vào súng của mình làm gì, nhe răng cười nói: “Đi chết đi...” Trong tiếng hét hoảng sợ chói tai của Samantha, kéo cò súng, chỉ nghe một tiếng ầm thật lớn, Trương Bá Uy cảm thấy tay cầm súng bị chấn rung lên, rách da tét thịt hết, làm sao mà có thể cầm súng được nữa, làm nó rơi xuống đất, nhìn kỹ lại, nòng súng đã bị bóp bẹp dí, không khỏi kinh hãi trợn mắt, không dám tin đây là thật, mờ mịt nhìn Thạch Thiên đang cười lạnh.

Samantha hồi tỉnh lại từ trong hoảng sợ, nhìn thấy Thạch Thiên vẫn còn đứng, lao đến trước người hắn, thấy mặt của Thạch Thiên vẫn bình thường, trên mặt tươi cười, nhìn thấy phía trước người hắn không có vết thương chảy ra máu tươi, không nhịn được lao ra phía sau tìm miệng vết thương, nàng quên rằng nếu phía trước không bị thương, thì làm sao phía sau có! Chờ khi xác định Thạch Thiên quả thật không bị thương, thì mới nhẹ nhàng thở phào, ngoài miệng vẫn hỏi: “Cậu không sao chứ?” Trên mặt biểu lộ đủ loại thân thiết.

Thạch Thiên cười nói: “Cô thấy tôi giống như có sao à?” Nói xong, không để ý đến nàng nữa, đá một cước lên Trương Bá Uy đang nằm trên mặt đất, dẫm một cái, trầm giọng nói: “Xem ra ngay cả cơ hội leo ra cũng không muốn...”

Khí thế của Trương Bá Uy đã mất hết, sự sợ hãi về cái chết nảy lên trong lòng, run giọng nói : “Thạch gia... tha mạng... Samantha tỷ... tôi không có điều kiện gì... chuyện của cha mẹ cô tôi nhất định sẽ bồi thường...”

Samantha không thể tưởng được lão đại hắc đạo này trở mặt còn nhanh hơn đóng phim nữa, khinh bỉ liếc hắn một cái, chẳng qua nàng sợ Thạch Thiên đánh chết hắn phải ra tòa, cho nên ôm lấy phía sau Thạch Thiên, cầu xin hắn: “Thạch Thiên, đừng đánh nữa, nếu đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đó”.

Thạch Thiên cảm thấy có hai cái gì đó mềm mềm chạm vào sau lưng, không khỏi khô môi, yết hầu bốc lửa, lại nghĩ đến tình cảnh trong căn phòng kia bị Samantha trần trụi ôm và liếm loạn lên người, lửa giận lúc này đã biến thành lửa dục rồi, liếm môi nói: “Cô buông ra, tôi không muốn giết hắn, chỉ đánh hắn thành tàn phế thôi, làm cho hắn không thể đứng dậy”.

Nghe Thạch Thiên nói như vậy, Trương Bá Uy nằm dưới đất cũng kinh hãi, nghĩ thầm, thà rằng đánh chết còn đỡ hơn, đánh thành tàn phế ngay cả đi cũng không được thì sống để làm gì, lớn tiếng cầu xin: “Thạch gia, ngài đại nhân đại lượng, buông tha tiểu nhân đi...”

Samantha làm sao chịu buông tay, khuyên: “Lỡ như đánh chết hắn thì sao, tôi biết ăn nói với Thạch Lệ thế nào?”

Thạch Thiên nuốt nước miếng, khống chế lửa dục, nhưng thấy nàng nắm chặt tay, sợ dùng sức giãy sẽ làm bị thương nàng, tức giận nói: “Cô buông ra, tôi không để cho hắn chết, hắn muốn chết cũng khó khăn”

Samantha càng ôm chặt hơn, vội la lên: “Không buông! Đánh thành tàn phế cũng là phạm pháp, tôi không để cho cậu vì tôi mà phải ra tòa, chết cũng không buông! Trừ phi cậu đồng ý là không đánh nữa, chúng ta đi về”.

Thạch Thiên tức giận nói: “Đàn bà thật là phiền, được được được! Lão tử tiết kiệm chút sức vậy, còn... còn không buông tay, hai cái kia của cô làm lão tử khó chịu”

Samantha vừa rồi do khẩn trương nên không cảm thấy gì, nghe Thạch Thiên nói thẳng ra như vậy, vội buông tay ra, trong lòng thầm mắng Thạch Thiên thô lỗ, thì thào nhỏ giọng nói: “Tôi cũng chỉ vì tốt cho cậu, cũng không cố ý” Lời này nói xong nghe thấy quen tai, nhớ đến đêm đó mình chiếm “đại tiện nghi” của Thạch Thiên xong, cũng nói ra những lời như vậy, trên mặt nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng.

Từ đêm hôm đó, thật ra Samantha cũng giống như Thạch Thiên, thường xuyên nhớ lại khoảng khắc triền miên ấy, bởi vì hai người chưa chân chính tiến hành hoan ái, cho nên mới càng làm cho bọn họ khó quên, càng thêm ảo tưởng, thậm chí là mỗi khi Samantha cầm vào trong tay một vật gì đó có hình dạng gần tương tự như “nó”, thì sẽ nhớ lại cái vật lớn mà tay nàng đã nắm trong quần của Thạch Thiên, sau đó cả người nóng lên, xấu hổ dị thừơng, hoài nghi đây nhất định là di chứng của loại thuốc kích dục kia. Nhưng nàng ngại đi bệnh viện kiểm tra, càng không thể không biết xấu hổ nhờ Thạch Thiên bức “độc” cho nàng, tránh bị Thạch Thiên chửi là phản ứng tự nhiên, hy vọng triệu chứng này sẽ nhẹ dần, nhưng thực tế là di chứng này càng lúc càng trầm trọng.

Trương Bá Uy nghe hai người nói chuyện, trong lòng thở phào một hơi, vội nói không ngừng: “Cảm ơn Thạch gia bỏ qua cho tiểu nhân, cảm ơn Samantha tiểu thư đã cầu tình, cảm ơn…”

Thạch Thiên rút chân về, lạnh lùng nói: “Ngươi tốt nhất đừng cầu tòa án thả con ngươi ra, nếu hắn còn sống đi ra khỏi ngục, ta sẽ bóp nát hắn, ném xuống biển cho cá ăn”

Trương Bá Uy bây giờ mặc kệ là nghe được cái gì cũng đều đồng ý, gật đầu nói: “Vâng, vâng, nó đáng bị trừng trị”.

Thạch Thiên ngồi xuống bên người Trương Bá Uy, vỗ vỗ vào bên mặt sưng to của hắn, cười nói: “Sớm ngoan ngoãn như vậy, thì đã không phải chịu khổ rồi, lát nữa đừng quên lời của lão tử, tự mình leo ra khỏi nơi này, nếu không ta bẻ gãy tay chân của ngươi, nhìn xem ngươi có thể dùng cái bụng để đi hay không” Nói xong, đứng dậy kéo Samantha ra ngoài.

Trương Bá Uy chờ hai người Thạch Thiên đi một hồi lâu, mới thở phào nhẹ nhõm, muốn đứng lên, nhưng cảm thấy cả người nhũn ra, tay chân không ngừng run rẩy, hoàn toàn không thể khống chế được. Nhìn thấy nòng súng lục bị bóp bẹp, hai mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nghĩ thầm, đây rốt cục có phải là người không?

Bọn chúng đã từng dặn quán trà rằng, không được phép quấy rầy, cho nên mặc kệ là trong này ầm ĩ cái gì, mọi người trong quán cũng giả vờ không nghe. Một hồi lâu sau, bốn tên “Đầu heo kho tàu” dần tỉnh lại, rên rỉ, nhìn thấy Trương Bá Uy té trên mặt đất, đều thất kinh, vội chạy lại đỡ hắn dậy, khi nhìn thấy Trương Bá Uy cũng trở thành nửa đầu heo, đều biểu hiện vô cùng phẫn nộ, nói lớn là phải đi triệu tập người, tìm khắp HongKong để tiêu diệt tên thiếu niên này.

Trương Bá Uy vội vàng ngăn cản hành động của bọn họ, để hắn ngã ngồi trên mặt đất, trong khoảng thởi gian này, đem mọi chuyện nói ra một lần, dù sao hắn cũng là người từng trải, sau khi dứt bỏ suy nghĩ cứu con trai, đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều, cảm thấy mình đã đụng vào một nhân vật tuyệt đối không thể trêu vào....

Đầu tiên hắn nghĩ đến Cương Điền Thái Lang cùng với Cương Điền Trí Tàng chết thần bí, điều này hiển nhiên là có liên quan đến Thạch Thiên, bởi vì bọn họ chết vì đi giết Thạch Thiên. Vốn hắn nghĩ mà cũng không hiểu, nhưng hôm nay nhìn thấy thân thủ quỷ dị của Thạch Thiên, ngón tay khủng bố, cảm thấy Cương Điền Thái Lang và Cương Điền Trí Tàng chết trong tay hắn cũng là bình thường, trừ khi là người có đủ tự tin một viên bắn chết Thạch Thiên, nếu không thì người này tuyệt đối không thể đụng vào, đừng nói là Đông Thắng, ngay cả toàn bộ thế giới thì có bao nhiêu sát thủ lợi hại hơn Cương Điền Thái Lang và Cương Điền Trí Tàng đã khổ luyện nhẫn thuật từ nhỏ? Cho dù Trương Bá Uy cảm thấy có sát thủ như vậy, nhưng cũng không lợi hại hơn hai người này bao nhiêu.

Còn có thủ lĩnh Matt của gia tộc hắc bang lớn nhất Paris đột nhiên phản bội hắn, cái này nói rằng sau lưng Samantha có một thế lực rất lớn đang trợ giúp nàng, vừa rồi nghe cách nói chuyện của Matt, giống như bởi vì chuyện bắt cóc cha mẹ Samantha mà gặp phải phiền toái, hơn nữa còn là phiền toái ảnh hưởng đến toàn gia tộc, nhất là cái câu: “Chúng ta có chết thì cũng kéo mày xuống theo...” Làm cho hắn cảm thấy được. Thực lực của gia tộc Matt hắn đương nhiên biết, thế lực mà Matt không thể trêu vào, thì hắn cũng không thể trêu vào.

Con trai Trương Vĩ Hào xem ra chỉ có thể mặc cho số phận, dù sao trong ngục của có thế lực của Đông Thắng, trừ thức ăn hơi thiếu, và không có gái để chơi (Hắn không biết là Trương Vĩ Hào không còn chơi gái được nữa) thì cũng không chịu khổ bao nhiêu. Hơn nữa vừa rồi Thạch Thiên đã tuyên bố, chỉ cần con trai mà ra khỏi ngục, thì sẽ chết. Không bằng cứ sống trong ngục mà an toàn, chậm rãi nghĩ biện pháp giải quyết.

Từ ánh mắt của Thạch Thiên có thể cảm giác rõ, lão đại hắc bang trong mắt hắn chẳng qua chỉ là con kiến mà thôi, nếu không phải có chuyện này liên hệ, thì trong mắt Trương Bá Uy Thạch Thiên chỉ là một đứa nhỏ có chút võ thôi. Nhưng bây giờ thì khác, cảm thấy thiếu niên này là ma quỷ hóa thân, hoàn toàn có biểu hiện của cường giả, hơn nữa cực kỳ tàn nhẫn, nghĩ đến đây làm cho cả người hắn run lên, tựa hồ như Thạch Thiên sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.

Bốn tên thuộc hạ thấy Trương Bá Uy im lặng không nói, cho rằng hắn đang tính kế báo thù, không dám quấy rầy, nhưng bốn người vừa rồi té xỉu nên không cảm thấy gì, bây giờ tỉnh lại thấy mặt đau ơi là đau, như bị kim đau vào vậy, hai lỗ tai cũng thấy ù ù, cảm thấy trước khi báo thù nên đi bệnh viện kiểm tra một chút thì tốt hơn, một lát sau, cảm thấy càng ngày càng khó chịu, một người lên tiếng: “Lão đại, ngài... ngài bị thương rồi.... nên đi bệnh viện kiểm tra trước” Người này cũng có chút thông minh, không nói ra mình muốn đi bệnh viện.

Trương Bá Uy đương nhiên là muốn đi bệnh viện rồi, chẳng qua nhớ lại những lời cuối của Thạch Thiên, trầm giọng nói: “Các ngươi xuống dưới lầu chờ ta, ta sẽ xuống ngay”

Một tên lo lắng nói: “Hay là chúng tôi đỡ ngài xuống?”

Trương Bá Uy tức giận nói: “Cút mau... đừng nói nhảm, đừng đứng ở cửa, xuống lầu một hết” Hắn đường đường là lão đại của mấy vạn người, đương nhiên không thể làm trò trước mặt thủ hạ, leo ra ngoài cửa sổ, truyền ra thì về sau làm sao mà nhìn người, nghĩ thầm, cũng may Thạch Thiên chỉ nói là leo ra, chưa nói là leo ra khỏi phòng hay là ra khỏi quán trà...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK