Mục lục
[Dịch] Bất Diệt Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Thiên vui vẻ nói: “Nếu con sớm tin tưởng, ta đã kể sớm cho con nghe”

Ngàn năm qua, Thạch Thiên chưa bao giờ tìm người để nghe mình kể chuyện, trừ người vợ duy nhất của hắn là Dương Nhu ra, đây cũng là một trong những chuyện làm cho hắn đau khổ nhất. Bởi vì hắn biết mình có nói ra những điều bản thân trải qua, cũng chẳng ai tin, ngược lại sẽ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, còn có thể nghi ngờ chỉ số thông minh của hắn.

Chẳng qua, đương nhiên là không tính người của Thiên Thạch Thành Bảo, bọn họ tuyệt đối sẽ không hoài nghi lới nói của Thạch Thiên, nhưng mà Thạch Thiên biết rằng cho dù mình nói hưu nói vượn thì người của Thiên Thạch Thành Bảo cũng sẽ tin như thánh phán, cho nên cũng chẳng có hứng thú nói chuyện này với họ.

Nhưng Thạch Lệ và Thạch Hiểu Mẫn thì khác, nếu Thạch Thiên muốn làm cho hai nàng nhận tổ tông, thì nhất định phải làm cho hai nàng tin tưởng những điều khó tin này, ngược lại bây giờ Thạch Lệ chủ động muốn nghe, hắn làm sao mà không chịu nói.

Vì thế, câu chuyện đại khái về một lần bị té xuống núi, rồi bái sư học nghệ, rồi quen biết với thê tử Dương Nhu, thành gia lập thất, ẩn cư thâm sơn, chẳng qua chỉ kể đại khái thôi, chứ mà kê chi tiết, có mà mấy tháng cũng chưa xong.

Thạch Thiên chỉ vào khối đá treo trên cổ của Thạch Lệ, nói:” Đây chính là khối đá mà Dương Nhu nhặt đưuọc trong nước, rồi kêu ta khắc lỗ cho nàng, làm thành vòng cổ, không thể ngờ rằng khối đá này vẫn còn lưu truyền đến thế hệ các con…haizzz. Có lẽ đây chính là thiên ý, nếu không phải nhờ có khối đá này, ta cũng không thể nhận ra các con”

Thạch Lệ nhớ đến ngày đó, lúc Thạch Thiên nhìn khối đá này, sóng mũi cảm thấy cay cay, hai hàng nước mắt tràn ra.

Thạch Thiên thấy thế vội khuyên: “Đừng khóc, con khóc làm ta cũng khó chịu, không thể nói tiếp được” Hốc mắt của hắn cũng tự nhiên đỏ lên.

Thạch Lệ lau nước mắt, cười nói: “Dương Nhu chính là tổ nãi nãi của con và Hiểu Mẫn?”

Thạch Thiên gật đầu: “Tổ phổ thường Thạch Kế Thành ba trăm năm trước cũng là cháu của ta và Dương Nhu, tính ra con và Hiểu Mẫn là đời thứ mười chín của ta và Dương Nhu kéo dài hơn bốn trăm năm rồi”

Thạch Lệ hỏi: “Thạch Kế Khẩn cũng là cháu của ngài?”

Thạch Thiên run lên, nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt Thạch Lệ đã từng nói mình là cháu của Thạch Kế Khẩn, liền cười ha hả nói: “Tên Thạch Kế Khẩn này lão tử không biết, lúc ấy biết nói thật thì hai đứa không tin, cho nên mới bịa chuyện ra, chỉ vì muốn nhận thân thích trước thôi”

Thạch Lệ cũng thấy thú vị, cười nói: “Tổ gia gia, chỉ bằng vào năng lực chụp đạn của ngài thôi, cho dù nói mình là thần tiên, con cũng không thể không tin được. Thật ra con đã sớm cảm thấy ngài không phải là đứa trẻ mười mấy tuổi, chỉ là không ngờ đã hơn hai ngàn tuổi rồi, hơn nữa còn là tổ tiên của con”

Thạch Thiên cười nói: “Con đột nhiên gọi ta là tổ gia gia, ta thật sự không quen”

Thạch Lệ sẵng giọng nói: “Ngài nghĩ con quen sao? Nói thật, trên nhiều góc độ ngài vẫn giống như một đứa con nít, chẳng có gì là hiểu chuyện cả”

Con gái làm nũng Thạch Thiên đã gặp nhiều, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy đời sau của mình làm nũng, không khỏi ngây ngốc, làm sao mà còn có thể so đo việc Thạch Lệ nói hắn giống con nít được, cười hỏi: “Lão tổ tông ta không hiểu chuyện sao?”

Thạch Lệ nói: “Ví dụ như ngài làm việc rất xúc động, không lo lắng hậu quả, cái đó và con nít không hiểu chuyện khác nhau sao?”

Nếu là người khác nói, Thạch Thiên đã đạp bay đi rồi, nhưng mà, hắn mới vừa nhận thân phận tổ tông, tâm tình còn đang rất tốt, hơn nữa Thạch Lệ nói cũng đúng, cho nên một đạp này không thể đá, gãi đầu một hồi mới nói: “Hình như là có chuyện này, nhưng mà ta tung hoành thiên hạ ngàn năm qua, nếu thấy tên hoàng đế nào không vừa mắt, thì trực tiếp vào hoàng cung đánh hắn, hắn cũng chẳng thể làm gì được ta,lo lắng hậu quả có phải là hơi dư thừa không?”

Thạch Lệ nhất thời không biết nói gì, thầm nghĩ, tổ tông ngay cả đạn cũng không sợ, thì ở thời vũ khí lạnh quả thật có thể tuỳ tâm sở dục, muốn làm cái gì cũng được. Mà ngàn năm qua hắn lưu lạc giang hồ, dạo chơi nhân gian, thật sự là muốn kín đáo cũng chẳng kín đáo nổi, trên thực tế, phương thức giải quyết vấn đề trực tiếp của hắn chính là do thói quen tuỳ tâm sợ dục của hắn dưỡng thành mà thôi, cũng không trách được hắn xúc động, bởi vì muốn thay đổi cũng không dễ dàng.

Đang suy nghĩ thì đột nhiên xe dừng lại, Braid hạ tấm gỗ cách âm xuống, vẻ mặt căng thẳng nói: “Chủ nhân, Kim Hinh tiểu thư bị bắt…”

Thạch Thiên trừng mắt nói: “Cái gài? Nàng ta không phải đến Mỹ để ký hợp đồng sao?”

Thạch Lệ cũng giật mình nói: “Vì sao lại bị bắt?”

Braid nói: “Kim Hinh tiểu thư vừa xuống máy bay ngày hôm qua, thì bị cảnh sát L.A bắt lại, nói là vận chuyển cấm dược. Nhưng tin tức thì hôm nay mới đến, tôi thấy việc này rất kì quái, bởi vì bọn họ đều không biết chuyện Kim Hinh tiểu thư đi Mỹ, nếu không nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra”

Thạch Thiên cả giận nói: “Lão tử không quản kì quái hay không kì quái, quay xe lại, đến sân bay Mỹ, cái lốt lốt gì đó, lão tử huỷ luôn cục cảnh sát của chúng”

Braid liền quay đầu xe lại, cũng gọi điện đặt vé máy bay. Bởi vì trước kia Thạch Lệ không chịu đi chuyên cơ, cho nên chiếc máy bay ấy không đến HongKong, vả lại làm thủ tục cất cánh cho chuyên cơ rất phiền toái, không bằng trực tiếp đi máy bay hành khách.

Thạch Lệ vốn định khuyên Thạch Thiên bình tĩnh, nhưng nhìn thấy hai mắt của Thạch Thiên đang bốc lửa, biết khuyên cũng không có hiệu quả. Vì thế lấy điện thoại gọi cho Lưu Ngọc San hỏi tình huống, Lưu Ngọc San cũng chỉ mới vừa nghe chuyện, cũng không biết tình hình cụ thể, Thạch Lệ quyết định xin nghỉ phép, làm cho Lưu Ngọc San phái người đến sân bay tiếp nhận tài liệu vụ án từ Paris, sau đó gọi điện cho Thạch Hiểu Mẫn nói cho nàng biết mình phải đi công tác, kêu nàng đi về trước.

Thạch Thiên nghe vậy ngẩn người ra hỏi: “Con đi làm gì, việc này để ta giải quyết, mang con đi ngược lại không tiện”

Thạch Lệ trả lời: “Con biết khuyên ngài không được, ngài cũng không cần khuyên con, bởi vì kết quả cũng vậy” Bây giờ không phải thời đại của vũ khí lạnh, nàng làm sao có thể yên tâm để Thạch Thiên đi đến đập cục cảnh sát Mỹ, thầm nghĩ cũng không biết cảnh sát Mỹ bắt được cấm dược gì trên người Kim Hinh, chỉ cần không phải là thuốc phiện, hẳn là sẽ không sao. Chẳng qua, làm cách nào mới có thể khiến cho Thạch Thiên nghe lời mình, dùng thủ đoạn hợp pháp để xử lý việc này? Thạch Lệ cảm thấy rất đau đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK