Tần Phấn lắc đầu một cái, dường như cảm thấy rất bất đắc dĩ với việc Trần Lạc khuyết thiếu thường thức, giải thích:
- Kế hoạch Bổ Thiên cũng là một hạng mục kế hoạch được học phủ Trung Ương tiến hành rất lâu, học phủ sẽ chọn ra một ít thiên tài xuất chúng tại mỗi giới học viên mới, sau đó căn cứ theo tình huống bản thân bọn họ rồi thiết kế ra một con đường tu hành tuyệt hảo, học phủ nắm giữ hoàn cảnh tu hành tốt nhất, tài nguyên đếm không hết, chỉ cần bọn họ chịu bồi dưỡng ngươi, con đường tu hành của ngươi tự nhiên sẽ như mặt trời ban trưa.
- Còn có chuyện này? Khi ta còn ở học phủ Trung Ương chưa hề nghe nói qua, vì sao các ngươi biết được?
- Học phủ không tìm ngươi?
Trần Lạc lắc đầu một cái, hỏi ngược lại:
- Đi tìm các ngươi à?
- Có tìm, bất quá bị ta cự tuyệt, Lãnh Cốc ngược lại có tham gia kế hoạch Bổ Thiên này, có điều gì nghi hoặc, ngươi đại khái có thể hỏi hắn.
- Tham gia kế hoạch Bổ Thiên được cái lông, bán thân cho học phủ Trung Ương rất nhiều năm không nói, còn phải tu luyện mệt chết người, còn không nhanh bằng ngươi ngồi xuống tu luyện mấy ngày.
Lãnh Cốc nguýt xéo Trần Lạc, oán niệm rất lớn.
- Lần đó chúng ta có ai tham gia kế hoạch Bổ Thiên này?
- Có không ít, hẳn là cỡ hai mươi, ba mươi người đi, Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần, Nghịch Lang Gia, bọn họ đều tham gia.
- Ta nói này bạn học Tần Phấn, chuyện tốt như vậy, ngươi từ chối làm gì?
Trần Lạc nghĩ đến, nếu như có học phủ Trung Ương thiết kế con đường tu hành cho mình, vật là tốt rồi, cũng không cần đông một búa, tây một chày đánh loạn.
- Dù sao ta là người Hoàng Thành, thân phận không tiện.
- Như vậy à!
Trần Lạc suy tư, tiếp tục xem cuộc tranh đấu giữa không trung.
Tuy nói tu vi Vũ Hóa Phi không kém, mở ra sáu đạo linh diệu, thi triển các loại linh quyết cũng thuận buồn xuôi gió, thủ đoạn khá cao, nhưng hắn hiển nhiên không phải đối thủ của ngươi đang tranh đấu với mình, bởi vì đối phương vừa nhìn chính là một tên Đại Vu sư, bất kể là linh tượng hay linh lực đều cường đại hôn Vũ Hóa Phi nhiều, huống chi còn có linh thể cường đại được xưng là đao thương bất nhập, dưới tình huống như vậy, Vũ Hóa Phi liên tiếp lui về phía sau.
- Vũ Hóa Phi căn bản không phải đối thủ của người ta, bại tới nơi rồi.
Lãnh Cốc phân tích, nói.
- Vũ Hóa Phi có thể lấy tu vi mở ra sáu đạo linh diệu chống đỡ lâu như vậy đã là ghê gớm vô cùng, Đại Vu sư linh thể mạnh, Vu sư cao cấp không cách nào chịu đựng nổi.
Tần Phấn giống như cái gì cũng biết, nói:
- Hơn nữa, người đối chiến với hắn tên là Khấu Trần, còn trẻ thành danh, tư chất thiên tài, thực lực người đó tương đương đám người Phong Thanh Vũ, Lâm Ngọc Thiên, đều là Đại Vu sư tài năng xuất chúng đương thời trên thiên hạ, trọng yếu nhất hắn cũng là người Lang gia cảnh địa.
Trước đó Tần Phấn đã nghe nói qua một ít tin tức liên quan tới Lang gia cảnh địa, có người nói bối cảnh rất cường đại, được xưng là tiểu đám mây, thành viên bên trong đều là nhị thế tử có tư chất và ngộ tính cực cao, hầu như có thể sánh vai với nội viện thần bí của học phủ Trung Ương.
Ầm! Giữa bầu trời truyền đến một tiếng nổ vang, theo đó, Vũ Hóa Phi liền như diều đứt dây bay ngang ra ngoài, rơi xuống trên mặt đất, tay ôm ngực, phiệng trào máu tươi.
- Nói! Đồ vật kia đang trong tay ngươi?
Khấu Trần đứng trong hư không, thần tình ngạo nghễ, tư thái từ trên cao nhìn xuống.
Vũ Hóa Phi đứng lên, bộ dáng khá là chật vật, hít sâu một hơi, đáp lại:
- Ta nói rồi, không phải ta.
- Ta thấy ngươi rượu mời không muốn uống, muốn uống rượu phạt!
Khấu Trần hừ lạnh một tiếng, giơ cánh tay lên, năm ngón tay bắt chặt, quang thân ánh sáng đại thiểm, sóng chấn động linh lực cuồng cuộn lan tràn ra, chỉ thấy hắn đánh ra một chưởng, bỗng nhiên hư không dậy sấm, tiếp đó một tòa núi cao lớn đột nhiên xuất hiện, cỡ một, hai trăm thước, chợt xem ra càng giống như một bàn tay khổng lồ, thay đổi thất thường, ẩn chứa rất nhiều huyền diệu.
- Đây là thủ đoạn gì?
Lãnh Cốc kinh hãi.
- Tiểu thần thông, Đại Nhạc Hám Thiên Thủ, ẩn chứa chín chín tám mươi mốt loại huyền diệu hành Thổ, uy lực cực lớn, Lang gia cảnh địa quả nhiên không phải chuyện đùa. Khấu Trần gia nhập Lang gia cảnh địa bất quá mới mấy năm, dĩ nhiên luyện thành tiểu thần thông Đại Nhạc Hám Thiên Thủ uy lực vô cùng này.
Dứt tiếng, Đại Nhạc Hám Thiên Thủ uy thế hùng vĩ rơi xuống cực nhanh, thế tới mạnh mẽ, không có ai hoài nghi uy lực một chiêu Đại Nhạc Hám Thiên Thủ này, ai cũng nhìn ra khi Đại Nhạc Hám Thiên Thủ đè xuống, Vũ Hóa Vi chắc chắn phải chết. Tựa hồ hắn cũng đã nhận ra, thần tình sợ hãi không ngớt, muốn chạy trốn cũng đã muộn, bởi vì Đại Nhạc Hám Thiên Thủ đã hạ xuống rồi. Nhưng đúng lúc này, một bóng người lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai xuất hiện, chỉ thấy hắn giơ hai tay lên, ánh sáng màu máu lấp lóe, song chưởng bỗng nhiên đánh vào Đại Nhạc Hám Thiên Thủ.
Ầm. Đại Nhạc Hám Thiên Thủ lớn mấy trăm thước lay động kịch liệt, sau đó phịch một tiếng, tán loạn toàn bộ.
Người đến là ai? Dĩ nhiên lợi hại như vậy, cứng rắng đánh tan tiểu thần thông Đại Nhạc Hám Thiên Thủ, hơn nữa một chưởng kia của hắn cũng không có sử dụng bất kỳ linh quyết hay thần thông gì, thuần túy chỉ là lực lượng.
Sau khi Đại Nhạc Hám Thiên Thủ tán loạn biến mất, mọi người nhìn lại xung quanh, lúc này mới thấy rõ dáng dấp người vừa đến. Thân hắn diện một bộ bạch y, phong độ phiêu nhiên, dung mạo tuấn tú, trên người hiện ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, dưới ánh sáng bao phủ, nam tử thanh niên có vẻ cực kỳ hào hoa phú qus, khí chất ưu nhã vô song, so với vương tử điện hạ Tần Phấn thì vị này còn muốn tuấn tú hơn ba phần, hào hoa phú quý hơn ba phần, ưu nhã hơn ba phần. Người này quả nhiên là mỹ nam tử hiếm có thế gian, không phải ai khác, cũng là ưu nhã công tử Tịch Nhược Trần.
Cái tên Tịch Nhược Trần lúc vừa mới vào học phủ Trung Ương đã nổi tiếng thiên hạ, huyết tộc chi mạch, hơn nữa còn là huyết mạch bốn cánh hiếm có thiên địa, Mệnh chi Linh Hải biến dị song thuộc tính, thân phận bối cảnh càng cường đại rốt tinh rối mù, hơn nữa hắn không những có Vu pháp cường đại, tại lĩnh vực Trận pháp cũng vô cùng thâm hậu, minh tưởng ra trạng thái Đại tinh thần, cùng với Gia Cát Thiên Biên được khen là song tuyệt kỳ tài độc nhất vô nhị thiên hạ đương thời.
Vốn với kỳ tài song tuyệt của Tịch Nhược Trần, hẳn là minh tinh chói mắt nhất thiên hạ, nhưng không may gặp phải Trần Lạc có Vu pháp và Trận pháp đều nghịch thiên, hai năm trước đầu tiên là bị Trần Lạc lấy Vu pháp đánh thành chó chết, nửa năm trước lại bị Trần Lạc dùng Trận pháp đánh cho vô cùng chật vật, khiến tiếng tăm Tịch Nhược Trần xuống dốc không phanh, giá trị bản thân không so được với trước đây.