Nhìn thiếu niên đi tới gần, chín học đồ Tiểu La Thiên học viện Hồ Cao Phong ngơ ngác. Dù gì bọn họ trưởng thành dưới ánh sáng thiên tài của Trần Lạc vài năm, đây là thói quen phản xạ tự nhiên. Đặc biệt là Hồ Cao Phong, gã cùng nhập học với Trần Lạc, bên ngoài gã rất oai phong nhưng trong Tiểu La Thiên học viện thấy hắn là không dám thở mạnh, đi đường vòng. Năm thứ nhất nhập học cũng vì Hồ Cao Phong kiêu ngạo quá đáng bị Trần Lạc đánh một trận, để lại bóng ma đến bây giờ chưa tan.
- Trần Lạc, hừ, quả nhiên là ngươi!
Lần này Hồ Cao Phong đến không chri vì ra mặt Cố Văn Hóa còn để báo mối thù cũ.
Trần Lạc không quen nhiều học đồ trong Tiểu La Thiên học viện, đặc biệt là học đồ sơ giai hắn chỉ biết mặt hai, ba người, Hồ Cao Phong nằm trong số đó. Trần Lạc kéo lê gậy sắt chậm rãi bước tới.
Trần Lạc từ từ nói:
- Hồ Cao Phong, hơn một năm không gặp không ngờ ngươi vẫn không chút tiến bộ.
- Ta không tiến bộ? Hừ, dù ta không tiến bộ vẫn hơn ngụy thiên tài xâm nhiễm hắc ám nhà ngươi!
Không hiểu sao Hồ Cao Phong nhìn Trần Lạc âm trầm đến gần, gậy sắt kéo lê phát ra tiếng xẹt xẹt làm gã hốt hoảng.
Hồ Cao Phong ra vẻ bình tĩnh cười nhạo:
- Đáng tiếc, hơn một năm qua đi Hồ Cao Phong ta vẫn là Hồ Cao Phong, Trần Lạc ngươi đã không phải Trần Lạc trước kia. Ngươi bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn phế tu vi còn dám vênh váo trước mặt ta?
- Ha ha ha ha ha ha! Ai chối gì đâu.
Trần Lạc nhìn Hồ Cao Phong, cười tủm tỉm nói:
- Ta đúng là không phải Trần Lạc cũ, ngươi thì vẫn là Hồ Cao Phong trước kia. Khi chúng ta cùng nhập học ngươi là học đồ sơ cấp, ta xâm nhiễm hắc ám ngươi vẫn là học đồ sơ cấp. Ta ngồi tù ngồi hơn một năm đi ra ngoài bà nội nó ngươi vẫn là học đồ sơ cấp. Ngươi không ngại mất mặt nhưng ta thấy xấu hổ thay ngươi!
Trần Lạc không phải loại người mỏ nhọn nhưng khi châm chọc người tuyệt đối chọt trúng chỗ hiểm, làm Hồ Cao Phong rất đau.
- Trần Lạc, hôm nay ta muốn đánh ngươi răng rơi đầy đất!
Hồ Cao Phong giơ hai đấm lên, linh hồn cộng hưởng, vận chuyển linh lực năm mạch xông lên.
- Ngươi cứ thử xem.
Trần Lạc bỗng dừng bước, giơ tay lên, gậy sắt kêu vù một tiếng, linh lực mờ mờ bao bọc cây gyậ.
- Hừ! Chỉ là linh lực ba mạch!
Tu luyện cảnh giới thứ nhất là linh xung một mạch, mỗi linh mạch ẩn chứa tức khác nhau nên bình thường dựa vào mạch tức khác nhau phân biệt ra thực lực của đối phương. Hồ Cao Phong có kinh nghiệm đánh nhau rất phong phú, liếc sơ nhận ra ngay trong linh lực của Trần Lạc chỉ ẩn chứa ba mạch tức, dù gã rất ngạc nhiên trong ba tháng ngắn ngủi hắn đả thông ba linh mạch nhưng chuyện này không quan trọng với gã. Quan trọng là tu vi linh lực năm mạch như Hồ Cao Phong không để Trần Lạc vào mắt.
Trần Lạc giơ gậy sắt nóng quấn quanh linh lực ba mạch lên đỡ đòn.
Hồ Cao Phong không thèm né, vận chuyển linh lực ba mạch đỡ gậy sắt nung. Chỉ va chạm nhẹ, chợt vang tiếng nổ điếc tai. Hồ Cao Phong cảm giác bàn tay đau nhức, gã hét to nhanh chóng thả lỏng tay ra, thụt lùi ba bước. Hồ Cao Phong nhìn bàn tay, lớp da đỡ cây gậy của Trần Lạc bị nứt ra. Hồ Cao Phong ngẩng đầu lên, trợn to mắt kinh hoàng nhìn Trần Lạc.
- Rõ ràng ngươi có linh lực ba mạch nhưng làm sao ngăn được linh lực năm mạch của ta?
Không chỉ Hồ Cao Phong hoảng sợ, các học đồ xung quanh cũng đầy hoảng hốt. Bọn họ thấy rõ Trần Lạc phát ra linh lực ba mạch, Hồ Cao Phong dùng linh lực năm mạch ngăn cản. Dưới tình huống đó Hồ Cao Phong hoàn toàn có thể dễ dàng đỡ gậy sắt nung, chỉ cần gã muốn dư sức vận chuyển linh lực thông qua gậy sắt phản chấn lại Trần Lạc.
Nhưng tại sao bây giờ hoàn toàn trái ngược?
Bọn họ không biết, không nghĩ ra, càng không có thời gian suy nghĩ. Trần Lạc không cho Hồ Cao Phong có thể thời gian suy ngẫm, huơ gậy sắt nung lên. Hai người dánh nhau, đấu hơn mười chiêu. Hồ Cao Phong không tin tà lần lượt dùng linh lực năm mạch va chạm linh lực ba mạch của Trần Lạc, liên tục va đụng mười ba lần. Khi toàn thân Hồ Cao Phong bị gậy sắt nung của Trần Lạc in mười ba dấu ấn đẫm máu thì đành chấp nhận sự thật là linh lực năm mạch của gã không đỡ nổi linh lực ba mạch của Trần Lạc.
Bùm!
Lại một lần va chạm, vai Hồ Cao Phong bị đập một gậy đau nhe răng hú lên.
Hồ Cao Phong tức giận quát:
- Trần Lạc, ngươi có ngon thì ném gậy sắt này đi, chúng ta đánh tay không!
Hồ Cao Phong không tin Trần Lạc với linh lực ba mạch có thể đỡ linh lực năm mạch, chắc chắn là vì gậy sắt có điều lạ.
- Tùy ngươi.
Trần Lạc ném gậy sắt nung xuống đất, đứn yên lạnh nhạt nói:
- Đến đây.
Trần Lạc nói nhẹ nhàng như thể không để Hồ Cao Phong vào mắt.
Hồ Cao Phong cũng nhận ra điều này, gã tức giận như sư tử gầm lên:
- Lúc trước khi ngươi tu luyện linh hải ta không đấu lại ngươi, bây giờ tu vi của ngươi chỉ mới mở ba mạch, Hồ Cao Phong ta không tin không đánh lại ngươi!
Hồ Cao Phong lại vận chuyển linh lực năm mạch xung phong, lần này đổi lại là Trần Lạc không thèm trốn tránh. Trần Lạc muốn thử thực lực của mình cho nên vẫn dùng linh lực ba mạch.
Trần Lạc nhẹ giọng nói:
- Lúc trước ngươi không được, bây giờ càng không thể.
Trần Lạc dứt lời tung cú đấm.
Hai nắm đấm va vào nhau.
Bùm!
Trần Lạc lùi một bước, Hồ Cao Phong rên rỉ lùi sáu bước mới đứng vững.
Hồ Cao Phong hoàn toàn thừa nhận một sự thật là cây gậy sắt nung không có gì lạ, kỳ lạ là Trần Lạc. Linh lực ba mạch của Trần Lạc thật sự . . . Thật sự mạnh hơn linh lực năm mạch của Hồ Cao Phong. Người xung quanh trợn mắt há hốc mồm, bọn họ thấy khó hiểu giống như Hồ Cao Phong. Trần Lạc với linh lực ba mạch sao có thể mạnh hơn Hồ Cao Phong linh lực năm mạch một chút?
Trần Lạc không tấn công tiếp, mới rồi va chạm nắm đấm làm hắn tìm hiểu được sơ sơ vận chuyển linh lực ba mạch ngang ngửa với linh lực năm mạch của người thường.
- Ta không tin ngươi thật sự lợi hại như vậy, a . . .!
Hồ Cao Phong cố nén khắp người đau rát, khống chế linh hồn cộng hưởng đến cực hạn. Hồ Cao Phong vận chuyển linh lực năm mạch, hai tay xòe ra, bên mép bàn tay nổi lên linh lực lửa.