Mục lục
[Dịch]Thiên Vu- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không trêu vào được, câu này là một từ mới mẻ đối với người Vĩnh Hằng Quốc Độ. Ở trong ấn tượng của bọn họ chưa từng có người nào Vĩnh Hằng Quốc Độ không trêu vào được.

Có người không phục hỏi:

– Chẳng lẽ sau này gặp hắn đèu trốn? Nếu hắn khi dễ chúng ta thì chỉ biết nhịn sao?

– Ha ha ha, chúng ta không trêu vào được nhưng không có nghĩa là Vĩnh Hằng Quốc Độ không thể. Trong vô tận hải chưa từng có người nào Vĩnh Hằng Quốc Độ không thể trêu vào, đại chúa tể Vĩnh Hằng Quốc Độ chúng ta thậm chí không thèm để mắt đến lão thiên gia, lão địa gia, càng đừng nói là Trần Lạc nho nhỏ. Chờ khi đường hành trình hoàn thành, tin tưởng Vĩnh Hằng Quốc Độ sẽ có người giải quyết hắn.

***

Một chỗ khác trên đảo Vận Mệnh, Trần Lạc định tìm nơi yên lặng đợi Nữ Vu thức tỉnh, không ngờ chốc lát sau Úy Y Nhi, Kim lão tìm đến. Trần Lạc rất khó hiểu, linh hồn của hắn đã nhảy ra pháp tắc thiên địa, dù thân xác còn trong ba pháp tắc thiên, địa, nhân nhưng hắn đã phong kín nhân tức, người bình thường không thể tìm ra hắn. Sao Úy Y Nhi, Kim lão làm được?

– Tiểu cô nương, có phải nàng giở trò gì trên người ta không? Tại sao không trốn thoát khỏi nàng được?

Úy Y Nhi không có tâm tình trả lời câu hỏi, trong đầu toàn là tò mò, thắc mắc về Trần Lạc.

Vừa thấy Trần Lạc thì Úy Y Nhi mắng ngay:

– Hay cho tiểu tử mặt trắng, đồ lừa đảo!

– Ta lừa nàng cái gì?

– Tên thật của ngươi là Trần Lạc nhưng lừa bản tiểu thư bảo tên Trần Tiểu Nhị, không lừa đảo thì là gì? Tiểu tử mặt trắng nhà ngươi lợi hại như vậy, mấy tháng qua luôn đóng kịch trước mặt ta, còn giả bộ chim non vô tri mới đến, siêu lừa đảo!

– …

– Khai thật đi, thái tử Kỳ Lân nói có đúng không? Ngươi ở trong thế giới Vân Đoan gì đó giết hơn ba mươi vị đại năng chuyển thế? Chịu đựng thẩm phán vô tận khiêu chiến với ông trời? Từng mắng Nữ Vu nương nương, còn cướp đồ của Nữ Vu nương nương? Tất cả có thật không?

– Nếu ta nói là thật thì tiểu cô nương tin không?

– Không tin, nếu bảo ngươi giết được chuyển thế đại năng thì ta tin, dù sao sau khi chuyển thế thì đại năng không thể siêu lợi hại ngay. Nhưng nói ngươi chịu đựng thẩm phán vô tận khiêu chiến với ông trời, đánh chết ta không tin! Ngươi nghĩ ngươi là ai? Khiêu chiến với ông trời? Trời phun nước miếng đủ nhấn chìm ngươi!

– Thế thì đúng rồi, tiểu cô nương không tin còn hỏi ta làm chi?

– Ta không tin, nhưng tại sao thái tử Kỳ Lân nói vậy? Này, ngươi không thể ngoan ngoãn khai thật sao?

Trần Lạc nhìn Nữ Vu nương nương bị thần thánh quang minh bao phủ trong không trung, thuận miệng đáp:

– Nàng không nhìn ra hắn cố ý nâng ta lên cao té đau, khiêu khích Mạc Vấn Thiên tìm ta gây sự sao?

– Ban đầu tư cũng nghĩ vậy nhưng… Sau này thấy lạ. Nếu thái tử Kỳ Lân cố ý muốn nâng ngươi lên chỉ vì xúi giục Mạc Vấn Thiên, ngươi ở trước mặt nhiều người mắng thái tử Kỳ Lân, thái tử không thể im lặng được. Rốt cuộc là tại sao? Tiểu tử mặt trắng, nói cho ta biết đi!

Trần Lạc nhún vai cười nói:

– Hết cách, ai kêu ta đẹp trai?

Úy Y Nhi tức hộc máu:

– Ngươi…!

Trong lòng Úy Y Nhi như có vuốt mèo cào rồi lại không biết làm sao, nàng đang định hỏi chuyện chợt đảo Vận Mệnh biến dị. Ánh sáng vận mệnh thần thánh tỏa ra quang minh vô hạn như chiếu sáng khắp vô tận hải hắc ám. Ánh sáng cực kỳ rực rỡ, đâm người đui mắt, không dám nhìn thẳng. VKhông biết trải qua bao lâu, khi mọi người lại mở mắt ra thì ánh sáng vận mệnh đã biến mất, Nữ Vu nương nương cũng biến mất.

Tuyết Tàng Tà nghi hoặc hỏi:

– Ủa? Nữ Vu nương nương đâu? Sao không thấy?

Kim lão nghiêm túc nói:

– Nữ Vu nương nương đã thức tỉnh.

– Thức tỉnh? Vậy phải làm sao đi vào đảo Vận Mệnh gặp Nữ Vu nương nương?

Kim lão chưa từng gặp Nữ Vu nương nương, dù là hóa thân. Nhưng Kim lão tu hành năm mươi vạn năm có nghe nói nhiều điều về đảo Vận Mệnh.

Kim lão trả lời:

– Nghe nói muốn leo lên đảo Vận Mệnh phải tìm ra cánh cửa vận mệnh.

– Cánh cửa vận mệnh? Nó ở đâu? Sao ta không thấy?

– Lão hủ nghe chỉ người có mệnh duyên mới nhìn thấy cánh cửa vận mệnh đi thông đảo Vận Mệnh.

Nghe nói chỉ người có mệnh duyên mới thấy cánh cửa vận mệnh làm Úy Y Nhi nóng nảy:

– Nói vậy chẳng lẽ ta không phải là người có mệnh duyên?

Trong lòng tràn ngập mong chờ thoáng chốc thành tuyệt vọng, Úy Y Nhi ủ rũ hỏi:

– Kim lão có thấy cánh cửa vận mệnh không?

Kim lão lắc đầu. Đột nhiên một người vọt lên bên trên đảo Vận Mệnh, là một nam nhân đẹp trai đầu đội kim tử quan, mặc tử kim ngọc y. Mọi người biết nam nhân này, là Mạc Vấn Thiên tự xưng Nhân Hoàng.

– Mạc Vấn Thiên ta chính là chân mệnh chi tử, trong hoàn vũ ta là Nhân Hoàng, trên trời dưới đất chỉ ta độc tôn! Ai dám tranh phong cùng Mạc Vấn Thiên ta?

Mạc Vấn Thiên nói xong biến mất tại chỗ. Mọi người biết Mạc Vấn Thiên không phải biến mất mà xuyên qua cánh cửa vận mệnh leo lên đảo Vận Mệnh. Điều này khiến người hâm mộ, cũng có người suy đoán có lẽ Mạc Vấn Thiên thật sự là Nữ Oa nương nương khâm điểm Nhân Hoàng, là chân mệnh chi tử.

Mạc Vấn Thiên biến mất không lâu sau lại có người vọt lên trên bầu trời đảo Vận Mệnh rồi biến mất. Tốc độ người đó quá nhanh, chỉ chớp mắt đã mất tăm nên không biết là ai.

Vù vù vù!

Lại có ba người biến mất.

– Chết tiệt, đám người này là ai?

Úy Y Nhi rất hận, nhìn từng người bí ẩn xuất hiện rồi biến mất làm nàng vừa hâm mộ vừa muốn khóc. Đặc biệt trong mấy giây ngắn ngủi có hơn mười người biến mất bên trên đảo Vận Mệnh, vẫn đang tiếp tục. Lần lượt từng người bí ẩn xuất hiện rồi biến mất, khoảng mấy chục người.

– Tức chết, tại sao nhiều người có mệnh duyên nhưng không có ta?

Úy Y Nhi đi tới đi lui, khi nàng thấy thái tử Kỳ Lân cũng vào đảo Vận Mệnh thì bùng nổ.

Úy Y Nhi chỉ vào thái tử Kỳ Lân chửi rủa:

– Tổ cha nó, thái tử Kỳ Lân cũng là người có mệnh duyên? Bà nội nó, dựa vào cái gì? Bằng vào hắn là hậu duệ kỳ lân sao? Bằng vào huyết mạch hậu duệ tinh thuần sau khi thức tỉnh sao? Có tinh thuần mấy cũng chỉ là hậu duệ súc sinh! Thần thú chẳng lẽ không phải là súc sinh? Bản tiểu thư không bẳng hậu duệ của súc sinh?

Úy Y Nhi nổi khùng.

Kim lão an ủi:

– Tiểu thư hãy bình tĩnh, chuyện mệnh duyên là trời đã định, hơn nữa có mệnh duyên chưa chắc tốt, ngược lại không có mệnh duyên chưa chắc xấu.

– Bình tĩnh cái con khỉ! Mạc Vấn Thiên từ đâu chui ra là người có duyên, ta nhận, dù gì người ta là chân mệnh trong người, dù thật hay giả nhưng người ta hét khẩu hiệu vang dội. Thái tử Kỳ Lân là cái thứ gì? Mấy chục người có duyên kia là thứ gì? Càng nghĩ càng tức giận, tức chết!

Trần Lạc mở miệng nói:

– Nha đầu đừng giận, vậy đi, nói chuyện muốn hỏi cho ta, ta sẽ hỏi giúp cho.

Úy Y Nhi tức giận quát:

– Nói cho ngươi biết được ích gì? Ngươi không…

Úy Y Nhi chợt ngừng bặt, xoay người, trợn tròn mắt nhìn Trần Lạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK