Trần Lạc ngây dại đứng tại chỗ, hắn nhìn hướng hỏa diễm giao long biến mất lại ngó núi lửa nguy nga. Trần Lạc nghĩ chắc con Hỏa Giao Kình đã thành tinh, diễn sinh ra long linh hung tàn, dã tính.
Bà nội nó . . .
Trần Lạc không biết linh hải của mình là cái gì.
Trần Lạc lại nhìn Hỏa Giao Kình, tuy vẫn thập chuyển nhưng không sống động như trước, vẫn giống giao long nhưng mơ hồ.
Bây giờ Trần Lạc có thể hoàn toàn cảm ứng được Hỏa Giao Kình trăm phần trăm.
Núi lửa biến dị thì chỉ có thể cảm ứng được năm mươi phần trăm, con long linh là mười phần trăm.
Đồn rằng vận mệnh bàn thạch cứng như đá, đại địa linh hải sinh sôi không dứt, Giới chi linh hải diễn hóa vạn vật.
Nếu nói lúc trước Trần Lạc không chắc chắn thứ mình mở ra có phải là Giới chi linh hải hay không thì bây giờ hắn khẳng định, hắn đã mở Giới chi linh hải, nếu không thì tại sao tu luyện Hỏa Giao Kình diễn hóa ra một con long linh?
Trần Lạc cẩn thận cảm ứng một lúc, chỉ có thể than thở.
Tiếng thở dài chất chứa nhiều bất đắc dĩ.
Đúng vậy, với linh hải như thế Trần Lạc trừ bất đắc dĩ ra có thể làm gì?
Sau khi rời khỏi linh hải, Trần Lạc mở mắt ra nhớ lại quá khứ.
Khế ước kỳ lạ, giấc mơ hư vọng, quyển sách vô danh, linh hồn và tinh thần biến đổi, giọng nữ nhân điên.
Hồi lâu sau Trần Lạc lắc đầu, khẽ thở dài:
- Sắt nhiều không dương, nợ nhiều không rầu. Trên người ta có quá nhiều điều kỳ lạ, nhiều không thiếu thêm hai ngươi, mặc kệ các ngươi lăn lộn đi. Thích làm gì thì làm, tiểu gia chỉ có mấy miếng thịt, làm quá cùng lắm mọi người chết chung.
Trần Lạc không nghĩ nhiều, hắn lười rối rắm, không thích làm chuyện tăng thêm buồn phiền.
- Rời chỗ này trước rồi tính.
Nói là làm, Trần Lạc lại bắt đầu ngưng diễn phù văn. Các phù văn như tinh linh lửa diễn sinh ra, bay múa trên không trung. Trong hắc ám vô tận toàn là phù văn, bay đầy trời, nhiều không đếm hết. Không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc Trần Lạc ngừng ngưng diễn.
Trần Lạc nhìn tám mươi mốt trận tượng quanh người, nói:
- Cửu cửu nghịch chuyển truyền tống trận đã hoàn thành, rốt cuộc tiểu gia có thể rời đi.
Cửu cửu nghịch chuyển truyền tống trận là Trần Lạc sáng tạo theo kết cấu không gian loạn lưu. Bây giờ tạo nghệ lĩnh vực không gian của Trần Lạc đủ gọi là tông sư, cộng với đạo phá giải hắn giỏi nhất, cực kỳ tự tin vào Cửu cửu nghịch chuyển truyền tống trận do mình tạo ra.
Trần Lạc đứng giữa trận vị, một hơi gia cố mười thủ hộ trận cho mình. Trần Lạc ngưng diễn ra một phù văn, tay búng, phù văn rơi xuống. Chín chín tám mươi mốt cùng nhấp nháy, ù vang. Chín chín tám mươi mốt trận tượng xoay tròn, bao phủ Trần Lạc vào trong. Khi tám mươi mốt trận pháp vận chuyển thì không gian rung lắc dữ dội, xuất hiện từng khe nứt.
Răng rắc! Răng rắc!
Khi không gian tan vỡ thì vèo một tiếng, cơ thể Trần Lạc biến thành vô số đốm sáng biến mất tại chỗ.
Khi Trần Lạc lại mở mắt ra, hắn liếc nhìn xung quanh, bật cười. Như Trần Lạc đã đoán, hắn trở về tòa cung điện ngầm.
Trần Lạc lạnh lùng cười:
- Cô nương Mạc Khinh Sầu đó chắc đã bị chém nát.
Trần Lạc sẽ không nương tình với nữ nhân muốn giết mình.
Trần Lạc đi tới trước ba mươi sáu thiên nhãn trận, nhìn sơ. Hình như huyền quang trận trong Thiên Ki Tiểu linh giới không ổn định, có nhiều chỗ Trần Lạc không nhìn thấy, cửa thứ nhất vẫn còn truyền tống trận.
Chẳng phải nói qua ngày đầu thì truyền tống trận cửa thứ nhất sẽ biến mất sao?
Trần Lạc xem xét cửa thứ hai, ba, huyền quang trận không ổn định, nhấp nháy mơ hồ. Trần Lạc xem mười cửa đều giống nhau, hắn kinh ngạc là ở cửa thứ mười ba phát hiện bóng dáng Vũ Hóa Phi. Tuy mơ hồ nhưng Trần Lạc chắc chắn người đó là Vũ Hóa Phi, còn có hai người hắn không quen mặt. Trần Lạc định xem tiếp thì huyền quang trận mơ hồ.
- Bọn họ còn xông quan? Vậy là ta bị nhốt ở bên trong lâu như vậy nhưng bên ngoài chỉ mới có mấy ngày?
Trần Lạc thấy thật khó tin, cảm thán thời gian trôi thần kỳ. Vốn Trần Lạc thấy lo sẽ không thi vào Trung Ương học phủ được, bây giờ thì không sợ. Dù sao cung điện ngầm có truyền tống trận đi thông mỗi ải, đi thẳng tới cửa thứ mười ba tìm bọn họ là được.
- Không được, không thể trực tiếp truyền tống đến ải mười ba.
Tuy bây giờ tất cả huyền quang trận trong Thiên Ki Tiểu linh giới không ổn định, người Trung Ương học phủ không thể thấy tình huống cụ thể nhưng để phòng ngừa, Trần Lạc biến mất trong cửa thứ bảy thì nên trở lại cửa đó, rồi mạnh mẽ xông lên. Dù sao bây giờ tất cả truyền tống trận cửa ải mở rộng, ai biết Trần Lạc từng biến mất? Người Trung Ương học phủ có hỏi Trần Lạc có thể nói là ngủ quên trong cửa thứ bảy, khi tỉnh lại thấy truyền tống trận vẫn còn nên tiếp tục vượt ải. Ai dám nói Trần Lạc làm trái quy tắc?
Thiên Ki Tiểu linh giới, cửa thứ mười ba.
Chỉ có năm người vào cửa này là Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu, Vũ Hóa Phi, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích.
Tịch Nhược Trần, Mạc Khinh Sầu đi đâu thì Vũ Hóa Phi, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích không biết. Giờ phút này, ánh mắt ba người bị một chùm sáng đỏ rực hấp dẫn. Chùm sáng như ngọn lửa, bên trong có một cái đỉnh vuông.
Đỉnh vuông cao chín thước, rộng chín thước to như một ngọn núi. Đỉnh phát ra ánh sáng, dường như trong đỉnh dựng dục cái gì.
Ba người Vũ Hóa Phi, 94, Hạ Hầu Kích đứng cách đỉnh vuông trăm thước. Bọn họ có thể xông vào ải này là thiên chi kiêu tử danh đúng với thực, nhưng ba người khá chật vật, y phục xốc xếch, tóc rối, chịu nhiều khốn khổ trong cửa thứ mười ba. Nhưng lúc này Vũ Hóa Phi, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích không quan tâm, mắt nhìn chằm chằm vào đỉnh vuông, trong mắt tràn ngập cuồng nhiệt.
- Ta vốn tưởng thí luyện lần này không có hy vọng thấy Thiên Ki Tứ Phương Đỉnh, không ngờ quá may mắn gặp nó ở ải mười ba.
Hạ Hầu Kích liếm môi, tham lam nhìn chằm chằm vào Thiên Ki Tứ Phương Đỉnh.
Tuy gia thế, bối cảnh, kinh nghiệm của ba người siêu phàm, Vũ Hóa Phi, Vân Cảnh Thiên, Hạ Hầu Kích từng thấy nhiều bảo bối, bây giờ nhìn chằm chằm vào Thiên Ki Tứ Phương Đỉnh bởi vì đỉnh vuông này rất đặc biệt.
Thí luyện Trung Ương học phủ có mười tám thiên quan, mỗi quý đều gây chú ý vì sức ảnh hưởng của Trung Ương học phủ quá lớn. Mỗi lần bắt đầu thí luyện là mọi người sẽ bàn tán xôn xao về thứ hai, đoán lần này Thiên Ki Tứ Phương Đỉnh diễn sinh ra cái gì, ai được bảo bối trong Thiên Ki Tứ Phương Đỉnh.
Thiên Ki Tứ Phương Đỉnh là phần thưởng đặc biệt Trung Ương học phủ tặng cho các học tử thí luyện.
Mỗi một quý khi thí luyện là Thiên Ki Tứ Phương Đỉnh sẽ xuất hiện, ở ải thứ mấy, diễn sinh ra cái gì thì không biết, hình như là ngẫu nhiên. Ví dụ lần trước Thiên Ki Tứ Phương Đỉnh xuất hiện tại cửa thứ sáu, khi đó vạn người tranh giành, tình hình cực kỳ đồ sộ. Thứ Thiên Ki Tứ Phương Đỉnh diễn sinh ra không cố định. Có người tổng kết bảo bối trong Thiên Ki Tứ Phương Đỉnh chia ba loại, tài nguyên tu hành hiếm hoi, linh bảo chiến đấu cường đại, lệnh bài đặc quyèn của học phủ.