Nhưng giờ có lo cũng vô dụng. Lý Trường Phong không tư cách tham gia thọ yến của Ngọc Hoành lão gia tử, biết làm sao?
Lý Trường Phong thở ra, bốn huynh đệ khác cũng thở dài thườn thượt.
– Trần huynh đệ còn chưa về sao?
Ba ngày qua không chỉ Lý Đông Tuyết bí hiểm, Trần huynh đệ này cũng thập thò lén lút, thường đi ra ngoài một mình, mới dời mắt một cái đã không thấy người đâu.
– Trần huynh đệ nói đi ra ngoài có công chuyện, lâu như vậy chắc đã làm xong. Hay chúng ta đi tìm Trần huynh đệ?
Mấy người bàn bạc xong quyết định đi tìm Trần Lạc, mới ra khỏi cửa thì thấy một thanh niên chậm rãi đến gần. Thanh niên thân hình mảnh khảnh mặc áo lam bình thường, khuôn mặt trắn trẻo đẹp trai, cảm giác ăn trơm trắng, chính là Trần Lạc.
Trần Lạc sải bước tới gần, tay cầm mấy trái cây đỏ rực, vừa đi vừa nhai.
Thấy Lý Trường Phong,Trần Lạc cười nói:
– Các đại ca nếm thử đi, thứ này ăn khá ngon.
Đám người Lý Trường Phong thấy trái cây đỏ rực trong tay Trần Lạc thì biến sắc mặt, buột miệng kêu lên:
– Lưu Hỏa quả! Đây là Lưu Hỏa quả! Trần huynh đệ kiếm đâu ra?
Không phải đám người Lý Trường Phong chưa thấy quen mặt, ngược lại bọn họ biết Lưu Hỏa quả là gì nên mới giật mình. Trong chợ một trái Lưu Hỏa quả giá thấp nhất là một ngàn, Trần Lạc cầm hơn hai mươi trái tức là hai vạn viên sinh mệnh chi thạch.
Đám người Lý Trường Phong xông pha bên ngoài suốt năm không kịp được vài trăm sinh mệnh chi thạch, hỏi sao bọn họ không hết hồn?
– Bằng hữu tặng, nếm thử đi, vào miệng nóng rực, ăn rất thích.
– Bằng hữu tặng? Là bằng hữu gì?
– Trần huynh đệ chẳng phải vừa đến vô tận hải sao? Tại sao có bằng hữu trong Quảng Lăng thành?
– Thì chơi trong Quảng Lăng thành mấy ngày nên quen bằng hữu.
Chơi trong Quảng Lăng thành mấy ngày nên quen bằng hữu? Là loại bằng hữu gì mà rộng rãi khoát xương, mới quen biết đã tặng nhiều Lưu Hỏa quả thế này? Một hơi tặng cả đống, số trái cây Trần Lạc ôm trong tay đáng giá hai vạn, chưa tính mấy trái cây bị hắn ăn.
Trời!
Lần đầu tiên Lý Trường Phong cảm thấy đầu óc mình ngu độn, có cảm giác gã lăn lộn ngàn năm trong vô tận hải vô ích. Đến bây giờ Lý Trường Phong quen bằng hữu nghèo mạt rệp như gã, còn Trần huynh đệ vừa đến vô tận hải, mới chỉ vào Quảng Lăng thành vài ngày đã quen bằng hữu nhà giàu, tặng cho Lưu Hỏa quả giá trị mấy vạn.
Thật là người so với người tức chết người.
Trần Lạc nói câu tiếp theo làm Lý Trường Phong, bốn huynh đệ rớt tròng mắt.
– Ta kiếm thiệp mời cho các người rồi, chúng ta đi tham gia đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử.
– Đứng đó làm gì? Đi đi!
Năm tấm thiệp mời, mỗi người một tấm?
Nhìn tấm tiệp đỏ trong tay, Lý Trường Phong và bốn huynh đệ không dám tin vào mắt mình. Nhìn tay Trần Lạc ôm Lưu Hỏa quả giá trị hai, ba vạn đã làm bọn họ kích động vô cùng. Hiện tại Trần Lạc một hơi đưa ra năm tấm thiệp mời?
Hứa Phi là tiên phong quan Quảng Lăng thành cũng không nhận được thiệp mời, phải theo đuôi Phong Ngọc Thiềm tham gia. Hiện tại Trần Lạc một hơi lấy ra năm thấm thiệp, thật sự là… Khiến người khó tin.
Có lẽ vì Trần Lạc đem đến bất ngờ quá lớn thì Lý Trường Phong nói lắp bắp:
– Trần huynh đệ, thiệp mời này… Làm sao có… Tại sao…
– À, không có gì, bằng hữu của ta tặng.
Tặng? Lại tặng nữa?
Đám người Lý Trường Phong rất muốn hỏi bằng hữu Trần Lạc vừa quen là thần thánh phương nào, tặng Lưu Hỏa quả giá trị không nhỏ, còn tặng năm tấm thiệp mời. Có thể không? Có chuyện tốt vậy sao? Không tin, tuyệt đối không tin.
Nhưng nói không phải người ta tặng thì bọn họ không nghĩ ra Trần huynh đệ làm sao tìm được thiệp mời. Nhặt? Cướp? Trộm? Càng không thể nào nào. Lưu Hỏa quả bình thường vô giá, trộm cũng không có chỗ mà trộm. Thiệp mời thì nghĩ bằng ngón chân cũng biết người nhận được thiệp mời tất nhiên có uy danh trong Quảng Lăng thành, cao thủ như mây theo bên người, ai dám trộm? Ai ăn cắp được?
Nhưng Trần huynh đệ kiếm đâu ra?
Lý Trường Phong hỏi nhiều lần, Trần Lạc trước sau như một cắn chết bảo bằng hữu tặng cho.
Trần Lạc không nói dối, Lưu Hỏa quả và thiệp mời là có người tặng hắn, người tặng chính là đại chưởng quầy của Thiên Khải thương các. Đương nhiên nói tặng thì không chính xác, thật ra Trần Lạc đặc biệt chạy đến Thiên Khải thương các tìm đại chưởng quầy xin thiệp mời.
Trần Lạc không hứng thú với Ngọc Hoành lão gia tử, nhưng hội đấu giá Thiên Khải thương các tổ chức ở thọ yến. Trong lòng Trần Lạc mong ước đầu phật, nên muốn xin đại chưởng quầy cho tấm thiệp mời. Lúc đi Trần Lạc cứ nghĩ rất khó lấy được thiệp mời, định bỏ số tiền lớn mua. Không ngờ đại chưởng quầy tùy tay cho một tấm.
Thấy đại chưởng quầy khoát xước, Trần Lạc mặt dày đòi thêm mấy tấm. Đại chưởng quầy thật là hào sảng, không hỏi câu này trực tiếp cho năm tấm, tặng kèm trái cây mùi vị không tệ.
Thoạt trông đại chưởng quầy là người cẩn thận tỉ mỉ, làm Trần Lạc tăng thêm hảo cảm với nàng.
***
Trong Quảng Lăng thành rất náo nhiệt. Ai đều biết hôm nay là Ngọc Hoành lão gia tử, cũng là lão thành chủ. Năm đại gia tộc, ba cửa hàng lớn trong Quảng Lăng thành đều tham gia. Các thế lực lớn nhỏ quanh thần từ xa vạn dặm đến dự, những nhân vật nổi tiếng quanh vùng đều có mặt.
Con đường đi thông phủ thành chủ đông nghẹt người. Nhiều Hành Giả tụ tập tại đây, bọn họ đến không vì chúc thọ cho Ngọc Hoành lão gia tử mà chờ Bà Sa tiểu thư. Tiếc rằng có tin Bà Sa tiểu thư âm thầm vào phủ thành chủ, làm đám người mến mộ nàng rất là mất mát, đành hâm mộ nhìn đám quan to quý nhân cầm thiệp mời.
Trần Lạc nhàn nhã đi trên đường, vừa ăn Lưu Hỏa quả vừa nhìn Hành Giả tới lui, tâm tình rất vui vẻ. Đám người Lý Trường Phong theo sau lưng Trần Lạc, tay cầm thiệp mời rất là hồi hộp, lo âu. Khi đến trước cửa phủ thành chủ đám người Lý Trường Phong muốn bỏ chạy, bọn họ sợ, sợ Trần Lạc đưa cho mấy tấm thiệp lai lịch không rõ ràng. Mặc kệ là trộm, lừa, gạt, nếu bị bắt thì rất mất mặt, sau này bọn họ không còn mặt mũi lăn lộn trong Quảng Lăng thành.
Quả nhiên chuyện khiến bọn họ lo lắng đã xảy ra.
Trần Lạc mới bước qua cửa lớn thì bị tiểu tư đứng trước cửa ngăn lại. Đám người Lý Trường Phong đi phía sau thấy vậy đứng ngây ra.
Một huynh đệ nhỏ giọng nói:
– Nguy rồi, quả nhiên thiệp mời là giả, chúng ta chạy mau!
– Chờ chút.
Lý Trường Phong nghi ngờ lai lịch thiệp mời nhưng gã càng tin Trần huynh đệ, nghĩ thầm hắn sẽ không lấy chuyện này ra đùa, cũng không có nhiều người to gan vậy.
Sự thật chứng minh đám người Lý Trường Phong lo xa. Trần Lạc đưa thiệp mời cho tiểu tư, tiểu tư hô to khách quý. Đám người Lý Trường Phong hoang mang giao thiệp mời, thuận lợi đi vào phủ thành chủ.
Sau khi vào phủ thành chủ trái tim đám người Lý Trường Phong thả lỏng, nhưng sau đó bọn họ càng nghi ngờ hơn. Thiệp mời là thật, tức là Trần huynh đệ không lừa gạt bọn họ. Chẳng lẽ Trần huynh đệ thật sự quen một bằng hữu thân phận cao quý trong Quảng Lăng thành?
Không biết, đám người Lý Trường Phong đã hỏi vấn đề này rất nhiều lần, bọn họ ngại không lặp lại nữa.