Răng rắc! Răng rắc!
Các vết nứt lần lượt hiện ra, mỗi lần thêm vết nứt là phân thân Mạc Vấn Thiên lái tán loạn vài phần.
Mạc Vấn Thiên không sợ.
Mạc Vấn Thiên không chút sợ hãi.
Biểu tình Mạc Vấn Thiên vẫn ngông cuồng, bá đạo, không ai bì nổi, khinh thường.
Răng rắc!
Phân thân của Mạc Vấn Thiên như sương khói tùy thời biến mất. Mạc Vấn Thiên ngước nhìn khung trời, ánh mắt kiêu ngạo, nghiền răng gằn từng chữ.
- Tốt, rất tốt! Hảo! Rất tốt! Cửu Tước Tử, hôm nay... hôm nay ngươi hủy phân thân của ta, bị thương bản tôn, Mạc Vấn Thiên ta nhớ kỹ. Nhưng ngươi đừng tưởng Mạc Vấn Thiên ta sẽ sợ, chưa bao giờ sợ ngươi! Cũng không để ngươi vào mắt.
Răng rắc!
Phân thân Mạc Vấn Thiên tan biến như sương khói biến mất theo gió.
- Lần này ta thua, nhưng ta thua vì mình quá tự phụ chứ không phải thua ngươi. Còn ngươi thì không đánh bại ta, ngươi thậm chí không dám đi chọc bản tôn, chỉ có thể tiêu diệt phân thân để bị thương bản tôn, ha ha ha ha ha ha!
- Tuy ngươi hủy phân thân hiếm có của ta nhưng qua đó khiến ta xác định một việc, ngươi đang sợ, sợ bản tôn, sợ thực lực của Nhân Vương ta!
- Ngươi nghĩ bị hương phân thân là có thể trọng thuương bản tôn sao? Mơ tưởng viễn vông! Ha ha ha ha ha ha! Cho ngươi biết, ngươi không thể ngăn ta, cũng không làm được. Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi muốn làm cái gì, lần này Nhân Quả Bi mở ra, Mạc Vấn Thiên ta quyết có được!
- Chờ đi, ngươi chờ đó!
Ầm!
Đại Phạm Thiên vô thượng phân thân tan biến, tử hải gầm rống dưới khung trời cũng tan tác. Giữa hư không quanh quẩn thanh âm cuồng ngạo.
Mạc Vấn Thiên cũng thua, mặc dù là phân thân nhưng đó dù sao là Đại Phạm Thiên vô thượng phân thân trong truyền thuyết. Rốt cuộc Mạc Vấn Thiên vẫn thua, người Vân Đoan quá cường đại. Khiến mọi người kinh hoàng không phải lực lượng của Đại Nhật thế tử Vân Đoan có thể so với pháp tắc mà là Đại Nhật thế tử gần như bất tử.
Đúng vậy.
Bất tử.
Khi Mạc Vấn Thiên và Đại Nhật thế tử đánh nhau, mọi người có ấn tượng sâu sắc nhất là mặc cho Mạc Vấn Thiên cường đại cỡ nào, thủ đoạn hung tàn đến đâu, lực lượng khủng bố như thế nào mặc dù lay động được Đại Nhật thế tử nhưng chỉ lay động, ngoài ra không làm được gì. Lực lượng Đại Nhật thế tử như liên miên không dứt, dùng mãi không hết. Kinh khủng nhất là trên người bọn họ cường đại được lực lượng gì đó che chở, dù có sức mạnh đến đâu cũng không thể tổn thương căn cơ người Vân Đoan. Mọi người thấy rợn tóc gáy.
Điều này làm người ta nghĩ đến một truyền thuyết về Đại Nhật thế tử Vân Đoan. Nghe nói mỗi vị Đại Nhật thế tử không chỉ có thể sử dụng đại nhật pháp tắc, cũng có năng lực hủy thiên diệt địa, lực lượng liên miên không dứt. Quan trọng nhất là bọn họ có thân bất tử, miễn thế giới này tồn tại thì Đại Nhật thế tử sẽ không chết.
- Không... Không lẽ đúng là vậy sao?
Không biết, không ai biết.
Giờ này khắc này, không có người nào dám nói chuyện.
Hư Hoài Cốc đáp xuống lôi đài, gã phất tay, ánh sáng bao phủ. Hắc Côn, Cừu Bành Thiên, Lệ Vô Danh bị thương nặng thoáng chốc lành lặn như ban đầu, dồi dào sức sống.
Ba người hai tay giao nhau đặt trước ngực, cúi đầu cảm ơn:
- Đa tạ Hư công tử ra tay cứu.
Hư Hoài Cốc không nhìn ba người mà liếc Cổ Lạc, Tề Tinh uyên đứng bên cạnh. Hai người lắc đầu ý bảo mình không sao.
Hư Hoài Cốc cầm Thái Thượng Hỗn Nguyên Kỳ, khoanh tay đứng trên lôi đài, biểu tình hờ hững, mắt quét qua. Hư Hoài Cốc nhìn Lý Lăng Thiên, Tư Đồ Mã Phi, không nói câu nào, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Gia Cát Thiên Biên.
- Gia Cát Thiên Biên, Cừu Tước điện hạ muốn mời ngươi lên Vân Đoan gặp mặt.
Giọng của Hư Hoài Cốc giống như bề ngoài của gã, cảm giác không chân thật, không phải loại hư ảo mà là không chân thật khiêm tốn. khi Hư Hoài Cốc lên tiếng, đám người tụ tập quanh lôi đài mới thấy hóa ra Gia Cát Thiên Biên luôn ở đây.
Về Gia Cát Thiên Biên, trong ấn tượng của mọi người thì gã là một nhân vật bi kịch. Mười năm trước Gia Cát Thiên Biên vốn là rồng trong cõi người lại gặp Lạc gia nghịch thiên mà đi. Mười năm sau vốn là thiên tứ chi tử vấn đỉnh lại gặp Mạc Vấn Thiên vua trong cõi người.
Giờ đối diện Vân Đoan cường đại, Lạc gia không dám ra tay, Đại Phạm Thiên vô thượng phân thân của Mạc Vấn Thiên mới bị diệt. Gia Cát Thiên Biên nên làm sao dây? Gia Cát Thiên Biên có dám đứng ra không?
Tư Đồ Mã Phi thì biết rõ Gia Cát Thiên Biên không đơn giản như mặt ngoài, gã dám chắc chắn Gia Cát Thiên Biên tuyệt đối không yếu hơn Mạc Vấn Thiên. Nếu không trong sổ đen Vân Đoan cái tên Gia Cát Thiên Biên đã chẳng xếp hàng tốp đầu. Tư Đồ Mã Phi thấy khó hiểu là tại sao Cửu Tước Tử muốn mời Gia Cát Thiên Biên đến gặp mặt?
Tư Đồ Mã Phi lên tiếng:
- Cửu Tước Tử diệt phân thân Mạc Vấn Thiên, mời Gia Cát Thiên Biên, không biết đang bày trò gì.
Lý Lăng Thiên bí hiểm nói:
- Cửu Tước Tử bày trò gì không quan trọng, điều quan trọng là Gia Cát Thiên Biên có dám đi không?
- Nếu ngươi là Gia Cát Thiên Biên thì ngươi có nhận lời không?
- Ta sao?
Lý Lăng Thiên lắc đầu cười tủm tỉm:
- Nếu ta là Gia Cát Thiên Biên thì tuyệt đối không nhận lời. Tuy không biết Cửu Tước Tử có mục đích gì nhưng có một điều chắc chắn rằng có lẽ không chết, tuy nhiên kết quả tệ không khác gì chết.
- Tại sao?
- Không sao trăng gì, bởi vì người mời là Cửu Tước Tử, hắn là loại người gì còn cần ta giải thích sao? Ta nghĩ Gia Cát Thiên Biên cũng biết điều này, nên chắc chắn hắn sẽ không nhận lời.
Tư Đồ Mã Phi nói:
- Nhưng xem tình hình nếu Gia Cát Thiên Biên không đồng ý Cửu Tước Tử sẽ không bỏ qua. Đám người Hư công tử sẽ giết Gia Cát Thiên Biên như tiêu diệt Mạc Vấn Thiên. Có lẽ không thể giết chết nhưng đủ sức làm Gia Cát Thiên Biên bị thương nặng, ít ra bảo đảm lúc Nhân Quả Bi mở ra Gia Cát Thiên Biên sẽ không xuất hiện.
Tư Đồ Mã Phi lại bảo:
- Nhân Quả Bi không mấy quan trọng với chúng ta nhưng cực kỳ quan trọng với Gia Cát Thiên Biên, hắn sẽ không bỏ qua thời gian Nhân Quả Bi mở ra. Vừa không đồng ý yêu cầu của Cửu Tước Tử lại không bỏ lỡ Nhân Quả Bi, ta rất tò mò Gia Cát Thiên Biên lựa chọn như thế nào?
Thấy Gia Cát Thiên Biên không trả lời, Hư Hoài Cốc hỏi lại:
- Ta lặp lại lần nữa, Cừu Tước điện hạ mời ngươi đi Vân Đoan gặp mặt, ngươi có đồng ý hay không?
Gia Cát Thiên Biên mặc áo trắng yên lặng đứng trong không trung, biểu tình không vui không buồn, vẻ mặt thản nhiên và ung dung. Gia Cát Thiên Biên chắp một tay sau lưng, tay kia đặt trước người, ung dung nhìn đám người Hư Hoài Cốc trên lôi đài. Gia Cát Thiên Biên không trả lời.
Cừu Bành Thiên hét lên:
- Gia Cát Thiên Biên, Hư công tử hỏi sao ngươi dám không trả lời?
Hắc Côn cầm khắn tay lau khóe môi, trào phúng tặc lưỡi:
- Chắc đã sợ hết hồn. Thập vương thập tử thế giới nhân gian gì đó chỉ có tiếng không có miếng, toàn thứ chuột nhát. Thương Vô Tà, Trần Lạc, Mạc Vấn Thiên đều là vậy, Gia Cát Thiên Biên làm sao ngoại lệ được?