- Táng Hoa tỷ, Đồ trưởng lão nói là sự thực sao? Phong ấn Táng Cổ đã hiện thế? Những đại lão trên thế giới đã chờ ở dưới chân ngọn núi?
Táng Hoa gật đầu, nói:
- Đường đi tới phong ấn Táng Cổ cũng không chỉ có một cái, liên quan đến bí mật của thế giới này, liên quan tới phong ấn Táng Cổ, đám đại lão bá chủ kia hiểu biết hơn chúng ta rất nhiều.
- Vậy đúng như lời Đồ trưởng lão vừa nói, đám đại lão bá chủ này sẽ chạy tới đây?
Táng Hoa đáp lại:
- Bất kể là trăm vị thiên kiêu kia, hay là các trưởng lão và đoàn trưởng các đại đoàn vinh quang cũng có thể gọi là trụ cột vững vàng của thiên hạ ngày nay, bồi dưỡng bọn họ đi tới bước này đã hao tốn không biết bao nhiêu tâm huyết, đám đại lão bá chủ kia sao có thể để bọn họ dễ dàng chết đi được.
- Đáng chết! Đã như vậy, vì sao cường hào Trần còn không đi, lẽ nào hắn muốn chờ chết sao?
Lạc Anh vẫn còn luẩn quẩn, đặc biệt là thấy Trần Lạc nói nếu như đám người Hách Thiên Nhai và Đồ lão tà còn không đi nữa, hắn cũng thu thập hết thảy, chuyện này quả thực khiến nàng tức chết, thậm chí hoài nghi có phải thần trí Trần Lạc đã mơ hồ, điên cuồng mất rồi.
- Hách phủ chủ nói không sai, Trần Lạc thành tựu linh tượng có thể là hóa thân tà ác đến từ địa ngục, loại đồ vật này tựa hồ vẫn đang ảnh hưởng Trần Lạc, nhìn hai mắt hắn đỏ đậm, hành vi bạo liệt hung tàn, hẳn là đang đứng ở biên giới điên cuồng.
Táng Hoa vẫn quan sát hành vi và ngôn từ của Trần Lạc, nói:
- Nhưng chỉ là biên giới mà thôi, vẫn chưa điên cuồng, chí ít hiện tại vẫn không có, lý trí của hắn vẫn rất rõ ràng, thần trí cũng không có mơ hồ.
- Vậy hắn còn ngẩn người làm gì, thực sự là khiến người ta lo lắng gần chết.
- Ngươi nói hắn phải chạy đi đâu?
- Cứ chạy thôi, một khi Vu sư đại thần thông đến, như vậy cường hào Trần sẽ chỉ có một con đường chết, không chạy thì còn làm gì.
- Nếu có thể chạy đi, sợ là chuyện cũng không nháo thành mức độ này, huống chi xem ra hắn căn bản cũng không có dự định chạy.
- Vậy cường hào Trần đến cùng là muốn làm gì?
- Đây cũng là chỗ ta không hiểu nhất, nếu như đúng là muốn báo thù, hắn đại khái có thể giết hết những người kia cho hả giận, nhưng hắn cũng không thế, muốn nói hắn đang lo lắng hậu quả khi giết những người này, điều này cũng không thỏa đáng, hắn đã hút sạch tu vi nhiều người như thế, hầu như còn tàn bạo hơn so với việc giết chết những người đó, đám người này căn bản không còn sống được bao lâu, hơn nữa xem Trần Lạc cũng không giống hạng người sợ sệt gánh chịu hậu quả.
Táng Hoa ngưng mày trầm tư, rù rì nói:
- Hắn rõ ràng có thể giết chết những người này, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không làm, trái lại còn bắt giữ bọn họ, đến tột cùng là hắn muốn làm gì, thời gian các ngươi quen biết hắn hẳn là không ngắn chứ? Có hiểu gì về hắn không?
Chúng nữ nhìn nhau đều lắc đầu một cái, các nàng tuy đều quen biết Trần Lạc, cũng không có ai thực sự hiểu rõ Trần Lạc, cho dù là Tiết Thường Uyển có thời gian quen biết với Trần Lạc nhiều nhất cũng chưa bao giờ hiểu rõ Trần Lạc, cũng không phải vì nàng không muốn, mà nàng không có cơ hội lý giải Trần Lạc, thậm chí trong mấy năm nhận thức, số lần gặp mặt đều có thể đếm ra được, thế nhưng Tiết Thường Uyển vẫn yêu Trần Lạc không biết từ bao giờ, Hạ Mạt càng mới chỉ tiếp xúc với Trần Lạc đôi ba lần cũng không kiềm chế được rơi vào trong đó.
Không có ai biết Trần Lạc muốn làm gì, bởi vì không có ai hiểu hắn.
- Nếu như…
Lúc này Hiên Viên Đồng vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên mở miệng nói:
- Nếu như hắn đúng là Thông Thiên lão tổ, nhất định là hắn bắt giữ những người này làm con tin, từ đó dẫn ra hết thảy những người có quan hệ đến chuyện này, bắt được tới chủ mưu, sau đó, đùa chơi những người này từng chút từng chút một đến lúc họ tan vỡ mới thôi.
Hiên Viên Đồng không biết Trần Lạc, nhưng nàng lại hiểu rõ thủ đoạn Thông Thiên lão tổ hay dùng. Năm đó Quang Minh điện vì truy tra tung tích Thông Thiên lão tổ, không biết đã bố trí bao nhiêu cạm bẫy, không những không bắt được hắn, trái lại còn bị hắn dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, cuối cùng mọi người đều rơi vào bẫy rập của hắn. Hiên Viên Đồng còn nhớ rõ, có một lần một vị trưởng lão Quang Minh điện suất lĩnh lượng lớn cao thủ vây quét Thông Thiên lão tổ, lần đó suýt chút nữa bắt được hắn, cuối cùng tuy rằng bị hắn chạy chốn, nhưng cũng thiếu chút nữa chết ở trong tay vị trưởng lão Quang Minh điện kia. Chuyện xảy ra được hai tháng, Quang Minh điện một lần nữa phát hiện hành tung Thông Thiên lão tổ, kết quả truy kích sau đó mới phát hiện là Thông Thiên lão tổ bày xuống một chuỗi dài cạm bẫy, lúc đó Thông Thiên lão tổ lợi dụng trận pháp phế bỏ toàn bộ những người đuổi bắt hắn, sau đó giữ làm con tin, dụ dỗ vị trưởng lão Quang Minh điện kia xuất hiện, sau đó ở ngay trước mặt rất nhiều người Quang Minh điện, Thông Thiên lão tổ lợi dụng trận pháp cứng rắn đùa chết vị trưởng lão kia, đúng vậy, chính là đùa chết, cho đến lúc này hồi tưởng lại, trong lòng Hiên Viên Đồng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Hiên Viên Đồng vừa dứt lời, Lạc Anh theo phản xạ, thần tình ngẩn ra, nói:
- Hiên Viên tỷ, ngươi đừng liên hệ Thông Thiên lão tổ với cường hào Trần có được hay không, cường hào Trần chính là cường hào Trần, không thể nào là Thông Thiên lão tổ, tuyệt đối không thể nào.
- Ta cũng chỉ là hoài nghi.
Thần tình Hiên Viên Đồng cũng rất u buồn, nói đến nàng cũng hi vọng Trần Lạc không phải là Thông Thiên lão tổ, bởi vì Trần Lạc nhiều nhất mới chỉ hai mươi tuổi đầu, nếu như hắn đúng là Thông Thiên lão toor, chẳng phải hắn từ năm mười bốn mười lăm tuổi đã bắt đầu đi khắp chung quanh gây án hay sao ? Điều này nói rõ cái gì ? Nói rõ Hiên Viên Đồng không nhưng thích một Thông Thiên đạo tặc tội ác đầy trời, hơn nữa tên đó còn là một tội phạm truy nã mười bốn mười lăm tuổi. Hiên Viên Đồng ngay cả việc thích một tiên tội phạm truy nã đã không thể nào tiếp thu được, còn có thể tiếp thu nổi việc mình thích một tên Thông Thiên đạo tặc mười bốn mười lăm tuổi sao ? Trong lòng nàng càng mâu thuẫn, càng cảm thấy Trần Lạc rất giống Thông Thiên lão tổ.
Không chỉ là nàng, Lạc Anh càng là như vậy, trong lòng càng mâu thuẫn, càng cảm thấy Trần Lạc rất giống. Nàng sinh tồn ở thế giới xa lạ kia bốn năm, cũng yêu Thông Thiên lão tổ bốn năm, càng ở chung với nhau hai, ba năm trời, nói không khoa trương chút nào, Lạc Anh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn về tính cách của Thông Thiên lão tổ, căn cứ những gì nàng biết về Trần Lạc, hầu như giống nhau như đúc với Thông Thiên lão tổ. Khi Thông Thiên lão tổ vui, chính là đại hỉ, lúc giận giữ cũng là ngợp trời, xem ra Trần Lạc cũng như thế, Thông Thiên lão tổ ở thế giới xa lạ cũng có thể vì bạn hữu rồi không tiếc liều cả mạng sống, Trần Lạc tựa hồ cũng là như thế, Thông Thiên lão tổ ở thế giới xa lạ làm việc bất chấp hậu quả, Trần Lạc cùng là một dạng.