Mục lục
[Dịch]Thiên Vu- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cao thủ thì không dám.

- Nếu ngươi đã tu thành Thiên Hành giả vì sao còn ở lại phương thế giới này?

Thanh âm của Hư Hoài Cốc gây náo động, không ai ngờ lão già bộ dạng không chút bắt mắt lại là Thiên Hành giả người đi đường tu hành đến viên mãn. Thoáng chốc mọi người lộ vẻ mặt kính trọng.

Cổ lão muốn giải thích:

- Lão hủ ẩn cư tại đây, luôn không hỏi chuyện đời...

Cổ lão nói được một nửa thì bị Hư Hoài Cốc ngắt lời, gã không muốn nghe lão giải thích gì.

Hư Hoài Cốc mất kiên nhẫn nói:

- Ta không hứng thú biết chuyện của ngươi, giờ mở trận pháp ra ngay.

Cổ lão do dự:

- Cái này...

Đại Nhật thế tử Cổ Lạc thấy Cổ lão do dự thì lên tiếng:

- Nếu ngươi đã chọn ẩn cư tại đây thì hãy thành thật ẩn cư, ta khuyên ngươi đừng gây chuyện thị phi. Chắc ngươi cũng biết rõ Thiên Hành giả không là gì với Vân Đoan?

Đúng vậy.

Cổ lão rất rõ ràng. Thiên Hành giả có lẽ lsà truyền thuyết trong mắt người bình thường nhưng với Vân Đoan, đại vu sư thì không có gì. Lý do rất đơn giản. Vân Đoan chúa tể căn nguyên thế giới, tương đương chấp chưởng pháp tắc phương thế giới này. Vân Đoan thẩm phán ai là sẽ thẩm phán được người đó, Thiên Hành giả cũng không tránh khỏi. Huống chi Cổ lão biết Vân Đoan nhựò vào lực lượng căn nguyên thế giới bồi dưỡng ra nhiều tồn tại khủng bố, trong đó có Tài Quyết Giả. Thập Nhị Đại Nhật thế tử, Nhị Thập Tứ Hạo Nguyệt Tước Tử chỉ có bấy nhiêu sao? Không, Cổ lão biết Vân Đoan trừ Hạo Nguyệt Tước Tử, Đại Nhật thế tử ra còn che giấu tồn tại khủng khiếp hơn nữa.

Một người đột nhiên xông tới:

- Tiền bối!

Đó là Lãnh Cốc, gã sốt ruột hỏi:

- Vãn bối Lãnh Cốc tiền bối, xin hỏi Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong thật sự ở trong sơn trang?

Việc đến hiện giờ, chuyện này đã truyền ra, Cổ lão biết có giấu cũng vô dụng, lão gật đầu.

Lãnh Cốc quỳ một gối, hét to:

- Xin tiền bối đừng mở trận pháp!

- Cái này...

Cổ Ngư Nhi cũng cầu xin:

- Gia gia từng nói tiểu Tần ca ca và Trần Lạc đang trị thương cho Ngạo Phong, không thể bị bên ngoài quấy rầy, nếu gia gia mở trận pháp chẳng phải là khiến tiểu Tần ca ca rơi vào nguy hiểm sao? Gia gia, xin đừng mở trận pháp.

Thấy Cổ lão không đồng ý, các huynh đệ Độc Lập Vinh Diệu đoàn lần lượt đứng ra, quỳ một gối đồng thanh cầu xin.

Cổ lão rất khó xử, đừng nói lão không muốn tham gia phân tranh, dù lão muốn hỗ trợ cũng bất lực. Cổ lão biết rõ một mình lão không thể ngăn cản chuyện này.

Hạo Nguyệt Tước Tử Cừu Bành Thiên tức giận quát:

- Lãnh Cốc, đồ con kiến không biết sống chết, hôm nay chừa cái mạng nhỏ không giết ngươi còn dám nhảy ra, ngươi chán sống rồi!

Lãnh Cốc đứng dậy, cười khẩy nói:

- Đại gai ta chán sống đây, muốn sao? Hừ, muốn vào sơn trang thì đạp qua xác lão tử trước đã!

Mấy trăm huynh đệ Độc Lập Vinh Diệu đoàn quát lớn, không hề sợ hãi. Nhói đến thì Lãnh Cốc có bằng hữu khắp thiên hạ, bằng hữu nào cũng phục gã. Nếu lúc bình thường, Lãnh Cốc gặp nạn chắc chắn mọi người sẽ đứng ra, dù phải đối diện Mạc Vấn Thiên cũng vậy.

Nhưng hiện tại đó Lãnh Cốc đối chọi với Vân Đoan, những người bằng hữu đó giữ im lặng. Vân Đoan là người thống trị thế giới này, đối địch với Vân Đoan nghĩ bằng đầu gối cũng biết có hậu quả gì. Mạc Vấn Thiên là người vấn đỉnh Nhân Vương còn bị diệt phân thân, Vân Đoan sẽ không đại phát từ bi. Đương nhiên Lãnh Cốc chưa bao giờ chờ mong bọn họ sẽ dứng ra giúp gã, có đám huynh đệ Độc Lập Vinh Diệu đoàn cùng sống chết đã đủ.

- Thật là một đám con kiến không biết lượng sức, bằng vào các ngươi cũng dám chống đối Vân Đoan chúng ta?

Cừu Bành Thiên quát to:

- Chúng ta ra lệnh một tiếng là Tài Quyết Giả Vân Đoan sẽ cho bầy kiến các ngươi chết ba trăm lần!

Lãnh Cốc rút trường đao ra định đánh:

- Ngươi tưởng lão tử sợ chắc? Ngon nhào vô!

Mấy trăm huynh đệ Độc Lập Vinh Diệu đoàn cũng rút linh bảo ra muốn đấu chết sống với Vân Đoan.

Đám Hạo Nguyệt Tước Tử thấy Lãnh Cốc không sợ chết thì muốn xông lên đánh nhau nhưng bọn họ không hành động, vì Hư Hoài Cốc có mặt ở đây. Trước khi Hư Hoài Cốc đến đã dặn là không được gã cho phép thì không cho ai hành động lỗ mãng.

- Hư công tử, nếu đám kiến này muốan chết thì hãy thành toàn cho bọn họ đi.

- Dám to gan đối đầu với Vân Đoan, muốn chết!

Đám người Hạo Nguyệt Tước Tử Cừu Bành Thiên, Hắc Côn xin lệnh, nhưng Hư Hoài Cốc vẫn giữ im lặng.

Tư Đồ Mã Phi đứng ra nói:

- Mục tiêu của chúng ta chỉ là Trần Lạc, không cần gây nhiều rắc rối.

- Tư Đồ Đại Thế Tử không thấy đám người này khiêu khích chúng ta sao?

Tư Đồ Mã Phi phớt lờ Cừu Bành Thiên, gã nói vối Hư Hoài Cốc:

- Sau này Vân Đoan sẽ chúa tể thế giới nhân gian, không thể mất lòng người. Hiện tại nhiều người nhìn, nếu đại khai sát giới sẽ ảnh hưởng hình tượng của Vân Đoan. Nếu gây ra công phẫn, toàn bộ người thế giới nhân gian liên hợp lại chống đối Vân Đoan sẽ gây ra hậu quả gì, ta nghĩ Hư công tử nên biết rõ. Chắc Cừu Tước điện hạ cũng không hy vọng thấy chuyện này xảy ra.

Hư Hoài Cốc hiểu những gì Tư Đồ Mã Phi nói, nếu không phải lo ảnh hưởng hình tượng Vân Đoan, gây ra công phẫn thì gã đã sớm ra lệnh san bằng Thiên Niên trà trang, làm gì nhịn đám kiến kêu gào trước mặt gã?

- Tư Đồ Đại Thế Tử thật biết nói chuyện, chẳng lẽ chúng ta mặc kệ đám người này khiêu khích?

Cổ Lạc mập đứng yên, hai tay chống cằm nọng:

- Tư Đồ Đại Thế Tử sợ gây ra công phẫn, nhưng không sợ để yên sẽ hao tổn thánh uy Vân Đoan chúng ta? Nếu chúng ta không làm gì, sau này chúa tể phương thế giới này còn ai kính sợ Vân Đoan chúng ta?

Cổ Lạc nói cũng có lý, ít ra Tư Đồ Mã Phi không tìm thấy lý do phản bác.

- Ha ha ha, cái này có gì mà tranh luận.

Tề Tinh uyên lên tiếng:

- Đại khai sát giới dẫn đến công phẫn vậy chúng ta đừng làm. Con kiến họ Lãnh xương cứng, giết hắn là được. Vừa không gây công phẫn vừa giết một người răn trăm người, chấn nhiếp người khác. Huống chi họ Lãnh là huynh đệ kết nghĩa với Trần Lạc, giết hắn rồi ta không tin Trần Lạc không ra.

Phải nói mưu kế của Tề Tinh uyên một mũi tên trúng ba con chim. Như Tề Tinh uyên nói, giết Lãnh Cốc vừa không gây công phân còn có tác dụng giết một người răn trăm người, chấn nhiếp người khác, vừa dụ Trần Lạc ra. Đám người Vân Đoan đồng ý đề nghị của Tề Tinh uyên, Hư Hoài Cốc cũng gật gù.

Hư Hoài Cốc nhìn Huyễn Linh cười lười biếng đứng bên cạnh, hỏi:

- Huyễn Linh, ý của nàng thế nào?

Huyễn Linh nhún vai mỉm cười nói:

- Đại Thế Tử đã dặn chúng ta chỉ đến hỗ trợ, tất cả nghe theo ý của Hư công tử, ngươi nói sao thì cứ làm thế nấy.

Huyễn Linh đã nói vậy, dù Tư Đồ Mã Phi không muốn nhưng gã không tiện mở miệng. Đại Thế Tử ra lệnh Tư Đồ Mã Phi hỗ trợ đám người Hư Hoài Cốc thăm dò Trần Lạc, nhưng trong lòng gã cứ thấp thỏm lo âu. Tư Đồ Mã Phi liếc hướng Lý Lăng Thiên.

Lý Lăng Thiên chỉ đứng yên, như thể chuyện ngày hôm nay không liên quan gì gã, Lý Lăng Thiên là người đứng xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK