Đây là lần đầu tiên, trước đây hắn không có gì hứng thú với thời đại thượng cổ thần bí, nhưng từ sau khi nghe được trong không gian hư vọng câu nói điên cuồng của Đường Phi về nơi mai táng Cổ Phong khiến hắn rất hiếu kỳ với thời đại kia, rất muốn làm rõ thời đại thượng cổ đến tột cùng có phải đúng như điển tịch ghi chép, mọi bí ẩn về Mạt Nhật thẩm phán chung cực bị một nhân vật thần bí mai táng đi.
Bất quá hiếu kỳ thì hiếu kỳ, hiện tại có một bộ Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh, một trong thiên hạ tứ đại kinh của phật môn ở đây, không phải là thời điểm cho hắn hiếu kỳ, huống chi bên cạnh còn có một nữ nhân tu vi cường đại khôn lường.
Trần Lạc suy nghĩ nên thu bộ Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh này vào tay như thế nào, nhưng cẩn thận nghĩ lại, giống như căn bản không có chỗ xuống tay, không biết phải bắt đầu thế nào. Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh ẩn chứa trong chữ phật này, chữ phật thì đang diễn biến diễn hóa vô cùng tận, đừng nói hắn ngay cả cảm ứng cũng không tới, mặc dù có cảm ứng được cũng không biết phải thu vào tay bằng cách nào.
Trần Lạc không biết nữ nhân bên cạnh có biện pháp thu lấy hay không, hắn cũng không có thời gian suy nghĩ, bởi vì không quan tâm người ta có biện pháp thu lấy hay không, hắn chỉ có thể đứng một bên lo lắng, ngăn lại sao? Màn giao phong trước đó hắn đã cảm ứng được trên người nàng có mấy đạo khí tức cường đại, thực lực khủng bố không thể tưởng tượng, nếu đánh không lại tự nhiên chẳng thể ngăn cản nàng ta, thế nên hiện tại hắn chỉ có thể làm một việc là dùng thời gian ngắn nhất lĩnh ngộ bộ Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh này. Đương nhiên cũng không hi vọng lĩnh ngộ toàn bộ, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì cứ lĩnh ngộ đi.
Phật pháp vô biên, bác đại tinh thâm. Giờ khắc này Trần Lạc như con sói đói bụng mười ngày nửa tháng, thấy con dê liền nổi điên xông tới, hắn điên cuồng tham lam tìm hiểu Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh. Không biết có phải do trước đó ngẫu nhiên ngộ ra vết thiên cơ kia hay không, hay là vì mình trời sinh có tuệ căn, lúc này ngộ tính thực sự vô song, tìm hiểu Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh cũng không khô cứng khó hiểu như trong tưởng tượng, ngược lại phi thường thuận lợi. Loại cảm giác này tựa như người mù cả đời đột nhiên mắt sáng, như tội phạm trung thân đột nhiên được thả tự do.
Đúng vậy, trong lúc lĩnh ngộ Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh, Trần Lạc quả thực có loại cảm giác này.
Bởi vì tìm hiểu bộ Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh này, bên trong có ẩn chứa vô thượng phật pháp, tiện đường giải đáp cho hắn rất nhiều điều mơ hồ trong quá trình tự học luyện từ trước đến nay, khiến hắn có nhận thức mới hoàn toàn về Vu pháp, Trận pháp và cả Đại tự nhiên, thậm chí ngay cả Linh Hải giới khiến hắn mê muội bao lâu nay cũng có được nhận thức mới. Tìm hiểu Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh giúp hắn từ khía cạnh phật pháp hiểu rõ ra rất nhiều điều trong Vu pháp, Trận pháp và Đại tự nhiên. Khiến hắn hưng phấn nhất chính là, trước đó bởi vì mình ngưng tụ ra linh tượng quá mức khổng lồ hung tàn, không có công pháp tu hành thích hợp, thế nên tu vi trì trệ không tiến, không biết điều động linh tượng thế nào để mở rộng bảy diệu trong Linh hải.
Nhưng sau khi tìm hiểu bộ Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh này, Trần Lạc bắt đầu có chút thu hoạch, hơn nữa có lòng tin trong vòng một năm thành tựu linh thể, điều này khiến cho hắn cực kỳ hưng phấn, huyết dịch theo đó sôi trào, hận không thể lập tức ngồi khoanh chân xuống, bắt đầu tu luyện.
Nhưng có thể được không? Không thể. Trước đó bởi vạn bất đắc dĩ khiến Đại Vô Cực của mình quy về Đại tự nhiên ban đầu, khiến tinh thần hải quy về khởi nguồn Vô Vi, thành tựu một loại tồn tại không phải gốc rễ Đại tự nhiên nhưng hơn hẳn gốc rễ Đại tự nhiên, xem như chặt đường lui của Đại tự nhiên chi mẫu, biến mình thành một ngụy Đại tự nhiên chi mẫu, điều này khiến cho hắn tiến thối lưỡng nan. Tuy nói cũng lĩnh ngộ được một đạo pháp tắc tự nhiên, nhưng cũng không dám vận dụng tùy tiện, dù sao mình chỉ là một cái giả, vạn nhất bị Đại tự nhiên chi mẫu chân chính phát hiện, chỉ sợ lại phải gánh chịu thẩm phán.
Đây còn chưa phải trọng yếu nhất, trọng yếu nhất chính là tu hành cho đến hiện tại, qua hai lần tao ngộ thẩm phán khiến hắn cảm thấy rất mê man về con đường tu hành của mình.
Nhưng sau khi tìm hiểu Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh, không chỉ có thể giúp hắn hiểu thêm một phần với Đại tự nhiên, cũng giúp hắn bước đầu xác định sơ bộ con đường tu hành của bản thân, mặc dù chỉ là sơ bộ, rất mơ hồ, ngay cả mô hình cũng chưa có, nhưng hắn cảm giác con đường này có thể đi tiếp.
Bên này, Trần Lạc tìm hiểu Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh thật là hưng phấn. Cách đó không xa, tình huống Tuyết Thiên Tầm xem ra không quá lạc quan, chí ít từ trên vẻ mặt của nàng thấy được, trên dung nhan bá tuyệt có chút buồn bực, mày liễu nhíu chặt, hai mắt nhắm lại tìm hiểu Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh nhưng bộ dạng thì như gặp ác mộng, khiến cho nàng cảm giác vô cùng khó chịu, bởi vì nàng tìm hiểu không hề thuận lợi, có thể nói rất gay go.
Trong đám mây, Tuyết Thiên Tầm từng tìm hiểu qua một bộ khác trong tứ đại kinh phật là bộ Đại Bàn Nhược Quan Tâm kinh, biết kinh phật cay đắng khó ngộ, khi tìm hiểu Đại Bàn Nhược Quan Tâm kinh phải nhờ mấy cao nhân trong đám mây chỉ điểm mới có thể lĩnh ngộ ảo diệu trong đó, ngay cả Đại Bàn Nhược Quan Tâm kinh đã là như vậy, huống chi là bộ Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh lần này. Nếu nói bộ Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh này không phải đang diễn biến diễn hóa, nàng hoàn toàn có thể đoạt lấy rồi chậm rãi lĩnh ngộ, sẽ không gặp phải cảnh khó chịu buồn bực nhưu lúc này.
Nhưng quan trọng ở chỗ, bộ Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh này đang diễn biến diễn hóa theo Tịch Diệt điện, khiến nàng không cách nào thu vào tay, mặc cho nàng biết loại diễn biến diễn hóa này là Vô Lượng diễn trong phật pháp, hơn nữa còn từng nghiên cứu qua. Biết thì biết, nghiên cứu cũng nghiên cứu rồi, nhưng không có nghĩa là hiểu được, thế nên lúc này nàng không hề có biện pháp nào cả.
Nếu như tòa Tịch Diệt điện này chỉ có một mình nàng, nàng cũng không phải buồn bực như thế, nhưng rất không may còn có một người khác bên cạnh. Hơn nữa, nếu đổi là người khác, Tuyết Thiên Tâm cũng không phải buồn bực, nhưng đáng buồn hơn, bên cạnh lại là tên gia hỏa bề ngoài xấu xí, cả người lộ ra thần bí và quái dị kia. Có đối thủ cạnh tranh như vậy, Tuyết Thiên Tầm đột nhiên cảm thấy rất có áp lực, chỉ lo tên gia hỏa thần bí và quái lạ này bằng cách nào đó cướp Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh đi, đây là lần đầu tiên trong đời nàng cảm giác thấy khẩn trương đến thế.
Càng khẩn trương, càng không cách nào tập trung tinh thần, càng là như vậy, Đại Tịch Diệt Độ Ách kinh với nàng là thứ cay đắng khó ngộ càng thêm cay đắng, càng thêm khó ngộ. Tuyết Thiên Tầm phẫn nộ chỉ muốn giết người khi vừa nhìn tên gia hỏa thần bí quái lạ đang đứng ở đó, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt bình thản hiện lên sắc thái sáng láng, giữa hàng chân mày lộ ra vài loại hưng phấn.