Bạch Phiêu Phiêu trừng Lãnh Cốc:
- Lãnh Cốc, đường đệ của ta đã như vậy rồi ngươi còn nói mát?
- Bạch đại tỷ, ta chỉ giỡn với đường đệ của nàng một chút. Thiếu niên này cuồng chút nhưng người trẻ tuổi mấy ai không cuồng? Không cuồng thì sao gọi là người trẻ tuổi? Còn trẻ thì phải cuồng, không sợ ai!
- Dẹp ngươi đi!
Bạch Phiêu Phiêu phớt lờ Lãnh Cốc, nàng tới gần nói với Trần Lạc:
- Lạc... Lạc gia, đường đệ của ta không hiểu chuyện...
Nếu được thì Bạch Phiêu Phiêu không muốn kêu Trần Lạc là Lạc gia chút nào, vì nàng luôn gai mắt hắn, ban đầu đã như vậy. Nhưng vì đường đệ, Bạch Phiêu Phiêu đành cúi đầu.
Trần Lạc lắc đầu ngắt lời nàng, cười nói:
- Người trẻ tuổi, ta hiểu. Lãnh Cốc nữa, ngươi đừng giận hắn, xem ra hắn rảnh nên giỡn thôi.
Người quen Trần Lạc đều biết hắn không thích rắc rối, nếu trước kia xảy ra chuyện như vậy thì hắn đã bỏ đi từ lâu. Hôm nay Trần Lạc không đi vì vở hài kịch này không tính là rắc rối với Trần Lạc, hơn nữa lúc Bạch Phiêu Phiêu và Ngự Nương đi ra hắn thấy Tiết Thường Uyển, Táng Hoa, Hoàng Tuyền ở trong phòng. Thứ ba, có bị lộ thân phận hay không chẳng ảnh hưởng được Trần Lạc, hắn biết có một số người dù hắn không muốn gặp thì mấy ngày sau sẽ chạm mặt trong Trung Ương học phủ. Cho nên Trần Lạc lười trốn tránh.
- Ngươi thật sự là Lạc gia?
Bạch Kiếm tiến lên trước, ánh mắt phức tạp nhìn Trần Lạc, có kích động, có nghi ngờ.
Bạch Kiếm hỏi:
- Ngươi nhận ra ta không?
- Đương nhiên, ngươi là Bạch Kiếm, chúng ta là đồng hương. Ta nhớ ngày xưa ngươi muốn ta nhận đầu gối của ngươi.
- Quả nhiên ngươi nhớ ta!
- Nhảm, ngày xưa tính cách như ngươi sao ta không nhớ được? Hai mươi năm không gặp, ngươi không thay đổi gì nhiều.
Bạch Kiếm siêu kích động, cực kỳ hưng phấn, đang định mời Lạc gia đi phủ của mình ôn chuyện. Bạch Kiếm mới nêu yêu cầu xong Ngự Nương tới gần cười nói:
- Bạch Kiếm, ta tìm Lạc gia có chút chuyện quan trọng, chờ lát nữa các người ôn chuyện được không?
Truyền kỳ xưa nay, đại danh đỉnh đỉnh Lạc gia xuất hiện trong Trung Ương học phủ gây ra sóng to gió lớn. Khi tin tức truyền vào học phủ thì tất cả đệ tử như ong vỡ tổ ùa vào Hồng lâu.
Cái tên Lạc gia tượng trưng cho truyền kỳ đương thời, dù là tám vị vương giả vấn đỉnh vương tọa thần thoại trước kia rực rỡ cỡ nào, hay lúc này Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt xưng bá thế giới cũng không thể lu mờ ánh sáng của Lạc gia. Mọi người đều muốn chính mắt thấy phong độ của Lạc gia, tiếc rằng khi đám người kéo tới thì Lạc gia đã biến mất.
Nhiều người biết Lạc gia rời đi, đi theo Ngự Nương, không ai biết hắn đi đâu.
Thật ra Lạc gia chẳng đi đâu xa, hắn thậm chí không rời khỏi Hồng lâu, chỉ theo Ngự Nương tới chỗ nàng cư ngụ. Quả nhiên Táng Hoa, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Cổ Du Nhiên đều có mặt. Lúc nhìn thấy các nàng thì Trần Lạc chẳng hề ngạc nhiên, bởi vì hắn sớm cảm ứng được bọn họ tồn tại. Lãnh Cốc thấy đám người Táng Hoa thì ngạc nhiên không nói nên lời.
Trần Lạc tùy ý ngồi xuống ghế, gác chéo chân, ngắm một tách trà trên bàn. Trong phòng, Táng Hoa, Tiết Thường Uyển không nói chuyện, không khí lúng túng, nặng nề. Lãnh Cốc ngồi không yên, đứng chẳng xong, gã hối hận theo Lạc gia đến đây. Lãnh Cốc lúng túng, hối hận.
Ngự Nương lúng túng và hối hận còn nhiều hơn Lãnh Cốc, vì khi đối diện Trần Lạc, nàng không biết nên nói cái gì. Ngự Nương rất hối hận tại sao đã kêu Trần Lạc đi vào.
Ngự Nương không nói nên lời với Trần Lạc. Táng Hoa, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Cổ Du Nhiên đồng cảm. Bốn nữ nhân không nhìn Trần Lạc mà trừng Ngự Nương, như trách nàng tại sao kêu Trần Lạc đến.
Nhìn ánh mắt các nàng, Ngự Nương hối hận muốn chết, làm động tác tự tát mặt mình.
Thời gian lặng lẽ trôi, không khí trong phòng càng lúc càng lúng túng. Mặt ngoài Trần Lạc không sốt ruột, hắn loay hoay tách ra. Mấy nữ nhân cố nén lúng túng, chỉ nhìn hắn, không nói một câu. Lãnh Cốc đứng bơ vơ, hết nhìn Trần Lạc lại ngó Táng Hoa, gã cúi đầu lau mồ hôi trán.
Lãnh Cốc thầm nghĩ:
- Ta đúng là tiện, rảnh quá đi theo Lạc gia gặp mấy nữ nhân này làm chi? Tự chuốc rắc rối cho mình.
Cuối cùng Trần Lạc mở miệng hỏi:
- Sao không thấy Hạ Mạt, Lạc Anh đâu?
Trần Lạc định phá vỡ không khí lúng túng, nhưng mới hỏi xong hắn hối hận.
Táng Hoa cười trêu:
- Ngươi còn biết quan tâm Mạt Mạt và Anh Tử sao? Ta còn tưởng ngươi đã sớm quên mất bọn họ.
Trần Lạc khẽ thở dài:
- Ài.
Trần Lạc không biết nên trả lời Táng Hoa thế nào.
- Mạt Mạt Anh Tử đều mất tích, chúng ta cũng không biết bọn họ đi đâu. Đặc biệt là Anh Tử...
Nhắc đến Lạc Anh thì Táng Hoa không nói tiếp nữa.
- Bây giờ Lạc Anh vẫn còn...?
- Đúng vậy. Hiện tại Anh Tử còn trong trạng thái điên dại, có lẽ nặng hơn trước kia.
Trần Lạc chỉ có thể nói:
- Biết rồi.
- Từ khi nào ngươi và Nữ Vu đi chung?
- Tình cờ gặp.
Có vẻ Táng Hoa không thích Nữ Vu ra mặt:
- Nàng ta không phải thứ tốt gì.
Táng Hoa ngừng một lúc, nói tiếp:
- Các người trò chuyện về điều gì?
- Không có gì, chỉ nói về các nàng.
- Chúng ta?
Mấy nữ nhân Táng Hoa nhìn nhau, hỏi nội dung cụ thể. Trần Lạc không giấu diếm, kể lại những gì Nữ Vu đã nói cho hắn. Lãnh Cốc càng nghe càng thấy kỳ. Lãnh Cốc biết Nữ Vu, biết Nữ Vu là hóa thân vận mệnh, được tiếng là Nữ Vu nương nương, là thần linh trong thiên địa, chấp chưởng vận mệnh thương sinh.
Táng Hoa nói gì? Lạc gia và Nữ Vu đi chung? Lạc gia bảo trùng hợp gặp? Chẳng lẽ...
Lãnh Cốc nhận ra điều gì, gã đứng bật dậy, kinh sợ hỏi:
- Xin phép ngắt ngang. Táng Hoa đại tỷ nói thế là sao? Đại tỷ vừa bảo người ở bên ngoài ngồi chung với Lạc gia là Nữ Vu?
Táng Hoa gật đầu.
Lãnh Cốc vẫn chưa tin:
- Là Nữ Vu nương nương chấp chưởng vận mệnh?
Táng Hoa lại gật đầu. Lãnh Cốc cảm giác đầu óc trống rỗng, trời đất quay cuồng, trước mắt tối đen, chân mềm nhũn.
Lãnh Cốc lẩm bẩm:
- Nữ Vu nương nương... Má ơi, ta ngồi uống rượu với Nữ Vu nương nương, trời ơi, thật là...
Không ai quan tâm Lãnh Cốc kinh hoàng, giật mình. Ở trong mắt người bình thường Nữ Vu có lẽ là thần linh, nhưng đối với Táng Hoa, Tiết Thường Uyển, những người truyền thừa đá ngũ sắc, thần tộc cổ xưa thì Nữ Vu chẳng có gì ghê gớm.
- Trước kia ngươi không biết chúng ta đều là truyền thừa đá ngũ sắc, thần tộc cổ xưa?
- Cũng không phải, có biết chút ít, nhưng không rõ mối liên quan giữa đá ngũ sắc, thần tộc cổ xưa và Nhân Thư.
- Nói vậy ngươi đã biết rõ sứ mệnh của truyền thừa ngũ sắc, thần tộc cổ xưa chúng ta?
- Biết.
- Tại sao Nữ Vu nói những điều này?
- Sao ta biết?
- Được rồi, vậy ngươi nghĩ sao?
Trần Lạc ngước lên nhìn các nàng Táng Hoa, Tiết Thường Uyển:
- Cái gì nghĩ sao?
Nghe Trần Lạc hỏi lại, mấy nữ nhân lắc đầu.
Các nàng đều muốn biết một liên tục, đó là khi Nhân Thư hiện thế, bọn họ sẽ chiến đấu vì sứ mệnh, Trần Lạc lựa chọn thế nào? Vấn đề này các nàng vừa muốn biết vừa không muốn, chẳn ngờ Ngự Nương chập mạch tự nhiên hỏi ra.