Vậy là xong?
Trần Lạc đến chỉ nói một câu từ nay Kỳ sơn thuộc về Tiểu Kim Câu học viện, thế là Kỳ sơn thật sự thuộc về Tiểu Kim Câu học viện?
Thế này quá bá đạo đi?
Các nhân vật đại biểu Phi Hồng học viện, Úy Lam học viện, Trục Lộc học viện, Tiểu La Thiên học viện nhìn hướng Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh, Bạch Phiêu Phiêu, hy vọng bọn họ có thể đứng ra tranh giành với Trần Lạc. Dù chỉ nói một câu cho học viện, bác bỏ một tiếng là được. Tiếc rằn không, Đinh Tử Hiên, Vũ Hóa Phi, Diệp Thanh, thậm chí là Bạch Phiêu Phiêu, không ai nói một tiếng nào.
Bạch Phiêu Phiêu xoay người đi. Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên cúi đầu. Diệp Thanh ngồi bệch dưới đất nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Lạc rời đi, nhìn đăm đăm. Trong đầu Diệp Thanh hiện lên nỗi khuất nhục Trần Lạc mang lại cho nàng hai năm qua, càng nghĩ càng giận, mắt nàng đỏ ngầu, biểu tình dữ tợn. Có một thanh âm gào thét trong lòng Diệp Thanh.
Ta muốn báo thù, ta muốn nổi tiếng!
Ta muốn trả lại nỗi khuất nhục đã chịu hai năm qua cho phế vật Trần Lạc gấp chục lần, trăm lần!
Diệp Thanh ta muốn nổi tiếng, không tiếc trả giá! Chỉ cần đánh bại Trần Lạc thì tất cả nhục nhã ta đã chịu sẽ tan biến hết. Chỉ cần giẫm Trần Lạc dưới chân là Diệp Thanh ta sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ!
Đúng, chắc chắn là vậy.
Cuối cùng ngọn lửa báo thù, dục vọng nổi tiếng chiến thắng sự sợ hãi Trần Lạc, Diệp Thanh đứng bật dậy.
Diệp Thanh tức giận quát:
- Trần Lạc, đồ rác rưởi không biết trời cao đất rộng, không có chút tu vi mà dám càn rỡ như vậy? Hôm nay Diệp Thanh ta muốn cho mọi người, toàn thiên hạ biết ngươi hoàn toàn là phế vật!
Vù vù vù vù vù!
Diệp Thanh nhảy người lên, cơ thể phát ra ánh sáng nhấp ánhy. Tay Diệp Thanh cầm trường kiếm biến thành kiếm quang công kích Trần Lạc.
Trần Lạc rời đi như không nghe thấy, tiếp tục đi thẳng, không thèm nhìn Diệp Thanh cái nào, không ngừng bước.
Mắt thây kiếm của Diệp Thanh sắp đâm túng lưng Trần Lạc thì Ân Tiểu Ly ra tay. Ân Tiểu Ly giơ tay lên, ánh trắng nhấp nháy, một chỉ chặn lại mũi kiếm của Diệp Thanh. Trên khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu lạnh như băng, Ân Tiểu Ly nhìn Diệp Thanh chằm chằm.
Ân Tiểu Ly lạnh lùng nói:
- Diệp Thanh, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.
Ân Tiểu Ly dứt lời, không thấy nàng có hành động gì, bộp một tiếng trường kiếm trong tay Diệp Thanh bị nổ nát. Diệp Thanh rên rỉ bay ngược ra, té xuống đất.
Mọi người kinh thán tu vi của Ân Tiểu Ly quá cao, không uổng là đệ tử ngôi sao leo lên Thiên Kiêu phổ Trung Ương học phủ.
Diệp Thanh bất chấp vết thương, như phát đine, nàng chỉ muốn giẫm Trần Lạc dưới chân. Diệp Thanh lại xông lên.
Đáng tiếc
Diệp Thanh không được, nàng không phải đối thủ của Ân Tiểu Ly, một chiêu cũng không cản nổi.
Một lần, hai lần, ba lần.
Diệp Thanh công kích ba lần đều bị Ân Tiểu Ly đánh về. Diệp Thanh đứng phía đối diện, quần áo xốc xếch, tóc rối xù, mặt điên loạn.
Diệp Thanh gào thét:
- Trần Lạc, đồ phế vật, chẳng phải ngươi rất lợi hại, ngông cuồng sao? Tại sao không dám đánh với ta?
- Diệp Thanh!
Ân Tiểu Ly định dạy Diệp Thanh một bài học nhớ đời thì bị Trần Lạc ngăn lại.
- Công tử đừng so đo với nàng, để ta . . .
Trần Lạc lắc đầu, dừng bước, quay người lại. Đôi mắt sâu thẳm hờ hững nhìn Diệp Thanh.
Trần Lạc chậm rãi nói:
- Diệp Thanh, đã hai năm nhưng sao ngươi không chút tiến bộ?
- Ta không tiến bộ? Ha ha ha ha ha ha!
Diệp Thanh cười to bảo:
- Dù ta không tiến bộ vẫn hơn phế vật Trần Lạc nhà ngươi! Một tên phế vật chỉ dám núp sau lưng nữ nhân, ngươi là phế vật bám váy phụ nữ!
Diệp Thanh tức giận mất hết lý trí.
Khiến người bất ngờ là Trần Lạc nghe Diệp Thanh nhục nhã chẳng những không tức giận còn mỉm cười.
Trần Lạc hỏi:
- Ngươi nói đúng, bây giờ ta là phế vật bám váy nữ nhân, còn lời gì muốn nói không?
- Phế vật, hôm nay ta muốn giẫm ngươi dưới chân!
Diệp Thanh lại xông lên. Trần Lạc không nhúc nhích, người ra tay là Ân Tiểu Ly. Diệp Thanh lại bị đánh té xuống đất.
- Ân Tiểu Ly, đồ chim sẻ, chỗ này không có chuyện của ngươi, cút đi!
Diệp Thanh tức giận trừng Trần Lạc, gào thét:
- Trần Lạc, đồ phế vật, ngươi dám đánh với ta không? Nếu không dám thì quỳ xuống đi!
Toàn thế giới biết Trần Lạc mất hết tu vi, Diệp Thanh cứ đòi khiêu chiến với hắn, mục đích quá rõ ràng, chẳng qua muốn nhờ lý do báo thù đạp lên hắn nổi tiếng.
Trần Lạc sẽ đồng ý sao?
Đồ ngốc đều biết là sẽ không.
Nếu đồng ý thì Trần Lạc là tên ngốc.
Nhưng khi Trần Lạc lên tiếng, mọi người ngây ngốc.
- Tuy bây giờ Trần Lạc ta lưu lạc thành phế vật bám váy nữ nhân nhưng dư sức đánh ngươi. Đến đây, để ta nhìn xem hai năm nay ngươi tiến bộ cỡ nào?
Không ai ngờ Trần Lạc đột nhien nói ra xuất mấy lời này, hắn muốn làm cái gì?
Không lẽ Trần Lạc định đánh với Diệp Thanh?
Có lẽ thực lực của Diệp Thanh không quá mạnh nhưng nàng dù gì là vu sư trung cấp mở bốn linh luân. Trần Lạc nhà ngươi chsẳng những mất hết tu vi, hình như vừa lành vết thương? Trong tình huống này ngươi lấy cái gì đánh nhau với Diệp Thanh?
Dựa vào cái gì?
Đây là thắc mắc trong lòng mọi người.
Ân Tiểu Ly không biết, Bạch Phiêu Phiêu không biết, Hạ Mạt không biết, mọi người khó tin nhìn Trần Lạc.
Trần Lạc đứng yên, khuôn mặt trắng thanh tú không có chút tình cảm, đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng. Trông như thể Trần Lạc không để mắt đến Diệp Thanh khiêu khích.
- Ra tay đi.
Trần Lạc bề ngoài yếu đuối có phong độ hờ hững với trần thế.
Mọi người nhìn hướng Diệp Thanh, nàng đứng im không nhúc nhích, trong mắt tràn ngập nghi ngờ, mờ mịt, kiêng dè, sợ hãi. Lúc trước khi Trần Lạc đi Diệp Thanh phát điên muốn đánh nhau với hắn, bây giờ Trần Lạc đồng ý đánh với nàng thi không hiểu sao Diệp Thanh bắt đầu sợ.
Ngọn lửa báo thù, dục vọng nổi tiếng dần bị bóng ma bao phủ, càng lúc càng nghiêm trọng. Mấy lần Diệp Thanh muốn thúc giục linh lực xông qua nhưng lần nào cũng ngừng lại, không phải nàng muốn ngừng mà vì nỗi sợ hãi dập tắt tất cả.
Đối diện Trần Lạc, Diệp Thanh không dám ra tay, không có lá gan đó.
Diệp Thanh đang sợ cái gì?
Không biết, không ai biết, bản thân Diệp Thanh cũng không biết. Diệp Thanh rất sợ, nỗi sợ không xóa tan được.
- Đinh sư huynh, Vũ công tử, chúng ta cùng nhau tiến lên dạy dỗ hắn đi!
Đây là cơ hội báo thù tuyệt vời, cũng là cơ hội nổi tiếng, Diệp Thanh không muốn bỏ lỡ. Nhưng Diệp Thanh thật sự không dám, nàng kéo Đinh Tử Hiên, Vũ Hóa Phi vào cuộc. Hai người ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh lại ngó Trần Lạc. Khi chạm vào đôi mắt sâu thẳm kia, tim Đinh Tử Hiên, Vũ Hóa Phi rớt cái bịch, lại gục mặt, hơi thở nặng nề.
- Đinh Tử Hiên, Vũ Hóa Phi, hai ngươi cùng lên đi.
Khiến người giật mình là Trần Lạc chẳng những đồng ý Diệp Thanh khiêu chiến cũng phát ra lời mời Đinh Tử Hiên, Vũ Hóa Phi.
Đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng, vẻ mặt thong dong, ngôn ngữ bình thản làm người ta hơi khó thích ứng, thầm nghi ngờ Trần Lạc thật sự mất hết tu vi sao? Nếu không thì sao một người không có tu vi, thực lực dám khiêu chiến với ba người khác?