Đi sâu vào bên trong, có một bóng người chợt hiện ra. Kẻ này chính là người đầu tiên tiến vào trong hang động hòng muốn đoạt lấy linh dược kia. Hắn tu vi chỉ mới là Phàm Tiên Cảnh trung kỳ, trên ngực áo có đan ký hiệu hình một cây đao màu đỏ, chính là tông huy của Bá Đao Môn, một trong năm môn phái tại Phong Lâm Thành.
Gã thanh niên kia trông đôi mắt xuất hiện sự vui mừng, nhìn vầng hào quang sáng rực phía vách động đối diện, cười hưng phấn:
- Hắc hắc, vận khí của mình thật tốt, không ngờ lại tìm được một gốc Thương Lan Thảo. Lần này phát tài rồi.
Trên vách tường đối diện gã ta, nằm phía trên cao, có một gốc lan thảo mọc ra, hương thơm ngào nhạt tán ra từ năm chiếc lá. Đó chính là Thương Lan Thảo, có tác dụng cực kỳ to lớn ngay với cả tiên giả Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ.
Thương Lan Thảo này xuất hiện chiếc lá thứ năm, dĩ nhiên đã lột xác thành linh dược Hoàng cấp trung phẩm, tuổi thọ ước chừng đã được năm trăm năm tuổi.
Tại các thương hội, Thương Lan Thảo cấp bậc này giá trị tuyệt đối không dưới hai mươi vạn tinh thạch.
Gã đệ tử Bá Đao Tông cười hưng phấn, sau đó nhảy xổm lên, toan chụp lấy Thương Lan Thảo thu về tay. Nhưng ngay lúc đó, ngay lập tức gã ta cảm nhận được một sự uy hiếp đến tính mạng.
Ngay lập tức trên người xuất hiện một cái áo giáp màu xanh, đồng thời trên tay gã xuất hiện một cây đao lớn, chuyển người lại dứt khoát trảm một cái.
Một cái âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, gã ta bị dồn ép về phía bức tường, ngẩn mặt nhìn lên chính là Thương Lan Thảo.
Nhìn sắc mặt của gã cực kỳ khó chiu, tức giận quát:
- Kẻ nào, xuất hiện đi.
Trong không gian âm u vang lên tiếng cười tà mị, liền sau đó xuất hiện một đôi nam nữ.
- Mã Vệ, tính chiếm Thương Lan Thảo làm của riêng à? Như vậy không được tốt cho lắm.
Giọng nói ẩn ẩn sự cuốn hút khó tả, xuất phát từ mỹ nữ có dáng dấp phong tình, gương mặt đẹp mị hoặc, đôi môi đỏ mọng đầy sức hấp dẫn, nhìn gã đệ tử Bá Đao Môn tên gọi là Mã Vệ kia, mỉm cười.
Cùng lúc đó, gã đàn ông kia cũng lên cất giọng lạnh lùng:
- Mã Vệ, biết điều thì cút đi, nếu không đừng trach ta ra tay độc ác.
Mã Vệ gương mặt biến đổi, trong lòng thầm than xuôi xẻo. Quá trình tiến giai của Thương Lan Thảo bất quá chỉ diễn ra trong vòng chưa đến nữa khắc, thời gian ngắn ngủi, mà Hằng Nhạc Sơn Mạch lại rộng lớn, Mã Vệ hoàn toàn không nghĩ đến việc sẽ có người ở gần đây.
Đôi nam nữ kia, Mã Vệ cũng chẳng hề xa lạ gì. Hai người họ là đệ tử Linh Lôi Tông, chính là một đôi đạo lữ, mấy chục năm trước khi Đằng Long Chiến diễn ra, hắn đã từng gặp qua hai người này.
Người nam tên là Trần Sơn, tu vi Phàm Tiên Cảnh trung kỳ đỉnh; người nữ là Tạ Tĩnh Lệ, tu vi bất quá chỉ là Phàm Tiên Cảnh sơ kỳ mà thôi.
Đối với Tạ Tĩnh Lệ, Mã Vệ trong mắt khinh thường, nghe nói ả ta tu luyện một loại mị công âm tà, mà đặc biệt loại mị công đó có một chút tác dụng đối với nam nhân, vậy nên mới dùng nó câu dẫn được Trần Sơn này.
Mấy chục năm trước, tu vi của Trần Sơn so với Mã Vệ không thua kém nhau bao nhiêu, khi ấy quyết đấu trên lôi đài, cả hai bất phân thắng bại.
Nhưng bây giờ gặp lại, tu vi của Trần Sơn tiến bộ rất lớn, hiển nhiên chính là liên quan đến loại mị công mà Tạ Tĩnh Lệ tu luyện.
Nội tâm Mã Vệ hơi chùn xuống. Hắn bây giờ không phải đối thủ của Trần Sơn, một khi xuất thủ, tuy không chết, nhưng tuyệt đối sẽ trọng thương nặng.
Có điều, Thương Lan Thảo vô cùng trân quý, là loại kỳ ngộ lớn lao, một khi phục dụng, có hội đột phá là rất lớn. Bản thân đã chững lại tại trung kỳ Phàm Tiên Cảnh đã hơn hai trăm năm rồi, bảo hắn bỏ đi cơ hội trước mắt, trong lòng Mã Vệ không cam tâm chút nào.
- Trần Sơn, mặc dù ta đánh không lại ngươi, nhưng muốn giết ta, ngươi tuyệt đối không làm được đâu.
Mã Vệ gương mặt trầm xuống, nở nụ cười kỳ quái. Trần Sơn nhíu mày, hừ một tiếng, giọng nói ẩn chứa sát khí.
]
- Mã Vệ, một là cút khỏi đây, hai là chết dưới Ma Long Nhận của ta.
Trần Sơn ngữ điệu không chút khách khí, lập tức bộ lộ sức mạnh của hắn ra. Thậm chí còn lấy ra cả Ma Long Nhận sắc bén, chĩa thẳng vào mặt Mã Vệ, gương mặt đằng đằng sát khí.
Trên trán Mã Vệ lấm tấm mồ hôi hột, nhưng hắn vẫn muốn đánh cược một phen.
- Ta đi khỏi đây cũng được. Nhưng Trần Sơn, ngươi nghĩ ngươi nuốt trôi được Thương Lan Thảo không? Hằng Nhạc Sơn Mạch có rất nhiều người ra vào, chỉ cần ta truyền tin một cái là sẽ có hàng tá người truy sát ngươi.
Mã Vệ cười lạnh một tiếng.
- Đã vậy thì chỉ còn cách để Ma Long Nhận của ta tắm máu ngươi vậy.
- Ta nói rồi, Trần Sơn, ta công nhận ngươi mạnh hơn ta, nhưng muốn giết chết ta, ngươi chưa có đủ bản lãnh đó đâu.
Trước sự uy hiếp của Trần Sơn, Mã Vệ trong lòng tuy rất kinh sợ, nhưng vì tu vi của mình, vì Thương Lan Thảo, hắn vẫn làm ra bộ dạng không sợ hãi.
- Trần Sơn, kỳ thực chuyện này rất dễ giải quyết, ta với ngươi không nhất thiết phải sống chết với nhau, rốt cuộc kẻ được lợi lại là kẻ khác.
Trần Sơn vốn ngạo mạn, không buồn bỏ vào tai mấy câu lảm nhảm của Mã Vệ. Nhưng Tạ Tĩnh Lệ đứng ở phía sau đột nhiên bước tới gần Trần Sơn, thủ thỉ vào tai của hắn ta cái gì đó. Chỉ thấy Trần Sơn mắt xuất hiện nét trầm tư, sau đó mới thu lại Ma Long Nhận, nhìn Mã Vệ hỏi:
- Nói nghe thử cách giải quyết của ngươi.
- Ha ha, như vậy mới tốt, dù sao ta và ngươi không phải là không biết mặt nhau.
- Bớt lảm nhảm, vào vấn đề chính đi.
Trần Sơn chặn ngang, lạnh giọng nói.
- Thương Lan Thảo này đã tiến giai Hoàng cấp trung giai, sinh ra năm lá. Như vậy đi, ta lấy hai lá, ngươi ba lá.
- Hì hì, Mã Vệ, có vẻ như mồm của ngươi hơi lớn rồi đấy!
Tạ Tĩnh Lệ hai tay khoanh lại, chỉ thấy đôi gò bồng ẩn hiện qua lớp áo mỏng tanh, theo nhịp thở của nàng ta mà rung rinh, khiến cho người ta cảm thấy khó thở. Đôi mắt đen láy âm nhu liếc nhìn Mã Vệ, mỉm cười nói khẽ.
- Cách này của ngươi cũng không tệ. Nhưng ngươi chỉ được một lá, ta lấy bốn lá. Đây là giá chốt, miễn bàn, đừng buộc ta phải động đến Ma Long Nhận.
Trần Sơn nheo mắt, quát.
Mã Vệ trong lòng nổi giận, nhưng tình huống hiện tại chỉ có thể xử lý như vậy, một lá tác dụng tuy không lớn, nhưng có vẫn hơn không.
Mã Vệ đành cắn răng, gật đầu chấp thuận.
Có điều, mọi chuyện nào đơn giản như vậy.
- Ha ha, ta thấy như vậy cũng không ổn lắm đâu.
- Đúng đúng, không ổn chút nào.
- Chia lại, chia lại...
Trong bóng tối xuất hiện thêm ba người nữa.
- Đoàn thị tam huynh đệ?
Tạ Tĩnh Lệ chớp mắt liền nhận ra chủ nhân của ba giọng nói này, liền thốt lên.
- Hắc hắc, không nghĩ đến danh tiếng của ba huynh đệ chúng ta lại được Tạ đại mỹ nhân nghe thấy, thật vinh hạnh.
- Đúng đúng, rất vinh hạnh là đằng khác.
- Vinh… vinh hạnh…
Tại một góc khác, ba gã thanh niên tự xưng là Đoàn thị tam huynh đệ bước ra. Nhìn vào ba gã thanh niên này, kẻ đứng giữa khá khôi ngô tuấn tú, mái tóc bổ luống che đi một nửa gương mặt, chính là Đoàn thị lão đại Đoàn Lương. Kẻ đứng bên trái thì gầy gò ốm yếu, lúc nào cũng nở nụ cười tà quái, chính là Đoàn thị lão nhị Đoàn Chính. Còn kẻ đứng bên phải thì chính là một đại bàn tử, chiếc áo không đủ để che đi cái bụng phệ của hắn ta, trông bộ dạng rất nhếch nhác, mồm lúc nào cũng nhai ngồm ngồm, chính là Đoàn thị lão tam Đoàn Đại Bàn.
Đoàn thị tam huynh đệ, bọn hắn không phải đệ tử của ngũ đại tông môn, kỳ thực là một đám tán tu hoạt động bên ngoài Phong Lâm Thành, hành vi rất độc ác, nghe nói chính là loại chuyên ức hiếp kẻ yếu.
Ba kẻ này tu vi bất quá chỉ là Phàm Tiên Cảnh sơ kỳ, nhưng lại phối hợp rất ăn ý. Nghe giới tán tu đồn đại, trước đây bọn hắn vô tình lụm được một cái trận pháp khá lợi hại, khi liên thủ với nhau, ngay cả Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ cũng không thể đối phó được bọn chúng.
Ánh mắt của Đoàn thị lão đại Đoàn Lương đầy dâm tà nhìn thẳng Tạ Tĩnh Lệ, nhất là khi nhìn vào đôi gò bồng căn đầy bóng bẩy, mồm há ra, suýt chút nữa nước dãi chảy xuống.
Bị loại ánh nhìn dâm tà như vậy chằm chằm vào mình, tuy Tạ Tĩnh Lệ cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, nhưng nàng ta lại ưa thích những nam nhân mạnh mẽ kiêu ngạo giống như Trần Sơn, thế nên nàng ta cực kỳ khinh thường cùng khó chịu.
Hiểu ý đạo lữ của mình, Trần Sơn đằng đằng sát khí, nhìn Đoàn Lương gằng giọng:
- Thu đôi mắt chó của ngươi lại.
Đoàn Lương thu chiếc quạt lại, dùng tay hất mái tóc bồng bềnh, làm ra cái tư thái phong lưu thoáng đãng, giọng nói khinh thường:
- Mắt chó của bản công tử, bổn công tử thích nhìn đâu thì nhìn, ngươi cản được à?
- Được đôi mắt chó ngàn vàng của Đoàn thị lão đại ngắm nghía chính là phúc phận của cô ta, hừ hừ…
- Phải, phải, mắt chó… mắt chó…
Đoàn Lương bỗng hai mắt tối sầm lại, trừng mắt liếc hai tên huynh đệ của mình, nói khẽ:
- Mắt chó cái đầu tụi bây, câm mồm lại.
- Dạ, đại ca.
- Câm mồm… câm mồm…
Đoàn thị lão nhị Đoàn Chính gãi đầu cười cười, còn lão tam Đoàn Đại Bàn thì cười ngu ngơ, tiếp tục ngấu nghiến chiếc đùi heo chảy mỡ một cách ngon miệng.
Trong mắt Đoàn Lương lộ vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu khổ não, thở dài một tiếng.
Bị bơ một cách đẹp mặt như vậy, gương mặt Trần Sơn trầm xuống. Cảm giác trong lòng chẳng khác gì bị vũ nhục, Trần Sơn siết chặt Ma Long Nhận, nếu không phải Tạ Tĩnh Lệ ngăn lại, không biết chừng với tính cách của mình, Trần Sơn đã lao lên quyết chiến với Đoàn thị tam huynh đệ một trận rồi.
Mà Mã Vệ, nhìn thấy tình huống này thì trong lòng vui mừng. Đoàn thị tam huynh đệ xuất hiện đúng là ngoài dự đoán, nhưng càng đông người, càng hỗn loạn thì cơ hội một mình chiếm đoạt Thương Lan Thảo càng lớn.