Tiến vào Cổ Đế Thành, bên ngoài cổng thành có rất nhiều người đang đứng đợi. Những người này ai ai cũng là nhân vật có số má, thanh danh như sấm bên tai. Họ không phải là quốc chủ của một quốc gia chư hầu của Cổ Đế Quốc thì cũng là một cự đầu tông môn lợi hại nào đó trên Thần Hoang.
Địa vị Cổ Đế Quốc đang ở trên đỉnh cao, siêu việt không quốc gia hay tông phái nào có thể chạm đến, tất cả đều là nhờ vào sự tồn tại của vị Cổ Thiên Đế kia. Đã mười vạn năm trôi qua, Cổ Đế Quốc vẫn sừng sững như mặt trời buổi ban trưa, trừ phi Cổ Thiên Đế gặp đại nạn mà tử vong, nếu không, một ngày Cổ Thiên Đế còn tồn tại thì Cổ Đế Quốc vẫn sẽ quốc gia trị vì Thần Hoang này.
Cổng thành Cổ Đế Quốc mở rộng ra hết cỡ, trên đại lộ dẫn đến hoàng thành được trải thảm đỏ, hai bên đường hàng vạn người xếp thành hai hàng, trên tay mỗi người đều cầm một đến hai cây cờ có in hình Cổ Thiên Đế cầm kiếm chỉ thiên, toát lên thần thái đỉnh thiên lập địa, người người ngưỡng mộ.
Nhìn trên lầu các, có vô số thiếu nữ xinh đẹp trên tay cầm một giỏ hoa thơm, đang cười đùa nói chuyện với nhau, tựa hồ là đang bàn tán về vị Cổ Thiên Đế.
Trên bên ngoài cổng thành, Cổ Ngô Vương – người đang ngồi trên ngai vàng Cổ Đế Quốc cùng với bốn mươi tám vị Đại Thần Tôn và gần năm mươi vị cường giả mạnh nhất Thần Hoang đang đứng chờ đợi.
Bọn họ đã đứng đây nửa ngày trời rồi, thế nhưng không một ai tỏ vẻ khó chịu cả, ngược lại còn rất háo hức là đằng khác.
Cổ Ngô Vương nhìn bề ngoài trông như một nam tử tuổi chừng mới ba mươi, thế nhưng tuổi trên thực chất đã ngoài năm năm, tu vi có thể không so bì được với những cường giả Đại Thần Tôn đứng bên cạnh, nhưng thực lực so với những người đồng cấp không hề yếu hơn.
Cổ Ngô Vương chốc chốc lại quay sang Đại Quốc Sư, hỏi:
- Mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng hết rồi chứ, Hỏa Kim Ngự Long Giá, hoa hồng, thảm đỏ, thị nữ… đầy đủ cả chưa?
Cổ Ngô Vương tuy tuổi không cao, tuy nhiên thường ngày không hề bấn loạn như bây giờ, là một vị minh quân người người kính trọng, nhưng sau khi Cổ Thiên Đế giáng lâm, y cứ phải lo tới lo lui, giống như sợ rằng Cổ Thiên Đế phật lòng vậy.
- Bẩm Ngô Vương, đâu đã vào đó cả rồi, chỉ đợi Cổ Thiên Đế quay lại thôi.
Đại Quốc Sư đã trả lời đây là lần thứ năm rồi. Lão cũng không hề khó chịu gì, bề ngoài bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng cũng không khác Cổ Ngô Vương là bao. Có chăng chỉ là giấu diếm tâm tình tốt hơn mà thôi.
- Thế là tốt, tuyệt đối không được để tổ tiên phật lòng.
Cổ Ngô Vương gật đầu, có điều nhìn biểu cảm trên mặt, dường như vẫn không hề bớt đi sự lo lắng.
Đột nhiên ở phía chân trời truyền đến những gợn sóng cực mạnh, vạn người đang có mặt tại Cổ Đế Thành lập tức như bừng tỉnh.
- Đội kèn trống nhạc đâu, lên.
Gợn sóng cực mạnh đó, trên đời này chỉ có một người duy nhất mới tạo ra được, đó chính là Cổ Thiên Đế - Cổ Thái.
Không đợi Cổ Thái và Ti Mệnh kịp đáp xuống, vị Đại Quốc Sư lập tức bay lên không trung, nhìn quét quanh đội nhạc nghi lễ, nói lớn.
Bọn họ đã sẵn sàng tâm lý, chỉ đợi hiệu lệnh từ Đại Quốc Sư mà thôi. Thế nên ngay khi vừa nghe Đại Quốc Sư ra lệnh, bọn họ lập tức nâng mấy chiếc kèn khổng lồ lên rồi thổi, dùng dùi đập vào những cái trống khổng lồ, vô số những cây đàn, sáo… tạo thành một bản nhạc hùng tráng tuyệt vời.
- Tiếp theo, thả hoa.
]
Những cô gái cầm giỏ hoa được xếp đứng ở ngoài thành liền phi thân lên trên trời. Những cô gái nào, không ai không có nhan sắc cực phẩm, vừa nhìn là xao xuyến con tim.
Họ mặc những bộ y xiêm y vô cùng lộng lẫy đủ màu sắc, xiêm y bó sát để lộ những đường cong hút hồn, áo để trễ vai khiến cho làn da trắng mịn màn phô ra, trên vai khoắc một tấm lụa đỏ rất dài, những thiếu nữ vừa múa lượn giữa không trung, vừa thả những bông hoa bay khắp đất trời, quả thực nhìn họ chẳng khác gì tiên nữ cả.
- Người đâu, thả hương, tạo gió.
Đại Quốc Sư lại một lần nữa lên tiếng. Những người cầm những lọ hương thơm ngát mở nắp ra, hương thơm nhẹ nhàng mà quyết rũ lan tỏa khắp đất trời. Những cành hoa được những người tạo gió thổi bay lượn thành vòng xung quanh những tiên nữ kia.
- Thả rồng ra.
Những đầu kim long bị những người huấn luyện đem thả lên trên trời, dường như đã được luyện tập sẵn, vậy nên nhanh chóng những đầu kim long này hòa nhập vào khung cảnh.
- Cuối cùng, bắn pháo hoa.
Theo mệnh lệnh, một loạt pháo hoa được bắn lên trời, nổ tung tóe tạo thành vô số sắc màu tuyệt đẹp.
Những pháo hoa này tạo thành hình gương mặt uy nghiêm tuấn lãng của Cổ Thiên Đế, phong thái vương giả, bá đạo hết phần người khác.
- Nào, tất cả cùng hét lớn lên, lớn hết cỡ đi nào.
Đại Quốc Sư một lần nữa hét lớn, truyền âm lan ra xung quanh.
- Cổ Thiên Đế vạn tuế.
- Cổ Thiên Đế vô địch thiên hạ.
- Cổ Thiên Đế đệ nhất tuấn tú.
- Cổ Thiên Đế uy nghiêm thuần tuấn.
- Cổ Thiên Đế…
Khi gần đến nơi, một khung cảnh hoa lệ hào hùng đập vào mắt Ti Mệnh và Cổ Thái.
Ti Mệnh là người đơn giản, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua một viễn cảnh tráng lệ tuyệt đẹp như thế này, không khỏi bị làm cho giật mình.
- Hù chết ta mất… chuyện gì đang xảy ra phía trước thế?
Ti Mệnh hiếu kỳ, không hiểu sao đoán được chuyện phía trước có dấu răng của Cổ Thái.
- Ài ài… cái bọn này thiệt tình… là bọn chúng đang chào đón ta và ngươi đó. Dù gì lão tử ta hiện tại chính là Cổ Thiên Đế mà, tiếp đón như vậy cũng là dễ hiểu. Cơ mà đã bảo là đừng có làm quá lên, thiệt tình, làm lão tử mất mặt rồi.
Vừa nói, Cổ Thái vừa ôm mặt lắc đầu, ngữ điệu như đang than vãn. Nhưng trông ánh mắt của hắn thì lại hoàn toàn trái ngược với điều mà hắn nói.
“Hắc hắc, trẻ con dễ dạy, làm tốt lắm. Tý nữa trước khi về Thần Giới lão tử sẽ ban thưởng cho các ngươi.”
Cổ Thái trong lòng đắc ý thầm nhủ.
Cổ Thái và Ti Mệnh đáp xuống đất, Cổ Ngô Vương và mấy trăm cường giả đứng ngoài cổng thành lập tức quỳ xuống, thành tâm bái lạy.
- Tham kiến Cổ Thiên Đế vạn tuế.
Ngay sau đó, hàng vạn người khác tại Cổ Đế Thành cũng quỳ xuống, ngay cả những tiên nữ trên trời hay kim long đang múa lượn cũng lập tức hạ xuống đất, sử dụng nghi lễ.
- Tham kiến Cổ Thiên Đế vạn tuế.
Cổ Thái thấy vậy không khỏi đắc ý trong lòng, ngực hơi ưỡn lên, mặt nhìn lên trời, một chút gió nhẹ thổi qua mái tóc, phối hợp với ánh sáng cùng khung cảnh, dường như làm cho mọi người quên đi sự có mặt của Ti Mệnh, bị Cổ Thái chiếm hết thảy sự chú ý.
- Được rồi, đứng lên, đứng lên cả đi. Các ngươi đúng là, đã bảo đừng nghi thức quá, làm bạn của bổn đế giật mình rồi kìa.
Nghe vậy, Cổ Ngô Vương, Đại Quốc Sư cùng những người có mặt lúc tiếp đón Cổ Thái giáng lâm nội tâm liền ngẩn ra.
Khoảng khắc phân thân Cổ Thái giáng lâm, vừa xuất hiện ở đại điện, không biết trên đường xuống đây gặp phải chuyện gì, hắn vừa trông thấy bọn họ đã chửi mắng một trận thậm tế, chửi mắng đến mức nướng miếng văng đầy cả đại điện uy nghiêm.
Nào là: Các ngươi coi bổn đế không ra gì, tiếp đón sơ sài, có cũng như không, còn dọa đánh sập luôn cả Cổ Đế Quốc… làm cho mọi người một phen hốt hoảng mà khóc lóc van xin.
Trước khi bỏ đi, Cổ Thái tức giận mà tiếp tục quát thêm một tăng nữa: “Lần sau bổn đế quay lại, nếu làm bổn đế mất mặt thì liệu hồn các ngươi đó. Bổn đế rất tốt bụng, không để ý tiểu tiết nghi lễ gì, các ngươi lo làm sao đó thì làm. Bổn đế đi đây.”
Thế là trong thời gian cấp bách, toàn bộ Cổ Đế Quốc như bị xáo trộn lên. Lập tức trải thảm đỏ, dựng hoa, trang trí toàn bộ đường lớn… làm đủ các hành động, thậm chí còn phải liên hệ mấy quốc gia chư hầu lân cận mượn một vài thứ đồ lộng lẫy nhất cùng nhân sự để trong thời gian ngắn làm cho xong mấy cái nghi lễ này.
Sau khi hoàn thành, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi phẫn nộ, hận không thể đạp chết cái tên Cổ Thiên Đế này. Ai mà ngờ được, một người sống hơn mười vạn năm lại để ý đến mặt mũi một cách quá đáng.
Cổ Thái hai tay đặt sau lưng, khí thế uy phong lẫm liệt của đế vương toát ra trên người, lại làm ra thái độ ôn hòa, khiến cho người ta không thể không bội phục.
- Đa tạ Cổ Thiên Đế.
Cổ Ngô Vương và vạn người khác hô vang tạ ơn rồi đứng dậy, gương mặt tươi cười vui vẻ, thực ra trong lòng họ lúc này đây đang phỉ báng gã ta.