Mục lục
[Dịch]Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suy nghĩ thoáng qua ấy khiến cho ông lão giật mình trong một phút thoáng qua, dường như chính ông lão cũng không tưởng tượng nổi mình lại có thể suy nghĩ ra kế sách này. Nhưng trong sự dằn vặt, vì một tia huyết mạch còn sót lại của Thiên Toán tộc, cuối cùng ông lão đã quyết định liều mình một phen.

Khoảng chừng một canh giờ sau thì Lãnh Mạc trưởng lão quay trở lại, đi bên cạnh là một thanh niên trẻ tuổi, tướng mạo của thanh niên này khá tầm thường, tuy nhiên lại sở hữu một đôi mắt sáng ngời, giữa mi tâm có một đường ấn mờ, tạo nên một nét thông minh hài hòa không thể nhầm lẫn với kẻ khác.

Thanh niên này chính là Lãnh Vô Cực.

Đại chiến do Đại Tấn thần quốc đứng đằng sau thao túng, vốn Lãnh Vô Cực phải nên tham dự vào, nhưng bởi mệnh lệnh của lão tổ Thần Toán tộc nên hắn đành phải ở lại. Dĩ nhiên Lãnh Vô Cực cũng không hề biết đến sự tồn tại của vị lão tổ Thần Toán tộc này.

Trên đường đi, Lãnh Mạc trưởng lão đã nói sơ lược một vài điều, tuy nhiên việc này quá sức tưởng tượng nên tạm thời Lãnh Vô Cực vẫn chưa kịp thích ứng.

Nơi ông lão Thần Toán tộc bế quan nằm bên dưới ở đền thờ tổ Lãnh gia bọn họ, lối vào được xây dựng rất tinh tế, ngoại từ gia chủ các đời ra thì không có bất kỳ người nào biết đến sự tồn tại của lối vào nơi bế quan của ông lão Thần Toán tộc, ngay cả man công Mông Đan bộ lạc dĩ nhiên cũng vậy.

Lãnh Mạc trưởng lão dẫn Lãnh Vô Cực đi vòng ra sau lưng pho tượng tiên tổ, vốn hành động này chính là xúc phạm tổ tiên, nhưng Lãnh Mạc trưởng lão gương mặt không chút biến đổi. Chỉ thấy Lãnh Mạc trưởng lão vận chuyển lực lượng huyết khí, đưa bàn tay đặt áp vào sau lưng pho tượng tiên tổ.

Một âm thanh chấn động nhè nhẹ khẽ cất lên, chỉ trong giây lát, sau lưng pho tượng tiên tổ đột nhiên tách ra làm hai, lộ ra một con đường đen tối dài thăm thẳm, bên trong thổi ra từng đợi hơi sương lạnh lẽo.

Hơi sương lạnh này với tu vi hiện tại của Lãnh Vô Cực dĩ nhiên không tiếp nhận nổi, nhưng cũng may Lãnh Mạc trưởng lão đã lường trước được chuyện này, lập tức truyền ra một luồng huyết khí ấm áp bảo vệ cơ thể Lãnh Vô Cực. Tuy hơi lạnh vẫn tồn tại, nhưng tình hình đã ổn hơn vừa nãy.

- Vào trong đi, đừng để lão tổ đợi lâu.

Vừa nói, Lãnh Mạc trưởng lão đưa cho hắn một ngọn đèn. Ngọn đèn này được đốt từ mỡ của hoang thú, có tác dụng tị hàn, miễn cưỡng có thể giúp cho Lãnh Vô Cực chống trụ được.

]

Tuy sợ hãi, nhưng Lãnh Vô Cực biết Lãnh Mạc tuyệt đối sẽ không hại hắn. Gật đầu đáp một câu, Lãnh Vô Cực bắt đầu đi vào. Một lúc sau thì hắn đặt chân xuống đại sảnh, chỉ thấy nơi đây là một không gian kỳ dị tràn ngập ánh đèn dầu lay lắt.

Nuốt một ngụm nước bọt, trong ánh mắt sự sợ hãi không hề che giấu, làm cho bước chân hắn không khỏi hơi chùn lại.

Bỗng bên tai vang lên một giọng nói già cỗi tang thương:

- Mau vào đây, thời gian của ông lão này không còn nhiều nữa.

Trong giọng nói già nua này có một sức hấp dẫn gì đó làm cho Lãnh Vô Cực tuy đang sợ hãi nhưng vẫn không thể cưỡng lại được, bước chân hơi chùn lại ban nãy ngay lập tức bước đi nhanh hơn.

Đập vào mắt Lãnh Vô Cực đó là một ông lão già yếu gầy guộc, gương mặt nhăn nheo không chút sức sống, cả người bị tử khí bao phủ. Đầu tóc thì rối xuề xòa, làm cho ông ta trở nên rất đáng sợ.

Duy nhất đôi mắt là sáng ngời, nhìn Lãnh Vô Cực một cách ấm áp. Mà Lãnh Vô Cực cảm nhận được một cái gì đó thân thiết từ ông lão, so với Lãnh Mạc hay những người khác trong gia tộc còn muốn thân thiết hơn rất nhiều.

- Huyết mạch Thiên Toán tộc còn sót lại sau Huyền Minh ta, chỉ hy vọng quyết định này là chính xác.

Ông lão Thiên Toán tộc nhìn Lãnh Vô Cực, lầm bầm tự nói.

- Thời gian của lão không còn nhiều nên lão chỉ giải thích ngắn gọn. Lãnh gia các ngươi không phải người Man tộc, mà là người Thiên Toán tộc từ thời cổ xưa. Hiện nay Thiên Toán tộc chính thống chỉ còn lại mỗi lão, còn ngươi trong người chỉ còn sót một tia yếu ớt, nhưng chỉ bằng chừng đó là đủ rồi. Lão thọ nguyên đã cạn, không thể tiếp tục gánh vác vận mệnh của Thiên Toán tộc nữa, tất cả đều phụ thuộc vào bản thân ngươi. Bây giờ lão sẽ truyền lại tất cả lực lượng cả đời của lão cho ngươi cùng kế hoạch bảo vệ huyết mạch của Thiên Toán tộc chúng ta, ngươi bằng trí tuệ của mình hãy tìm cách sống sót và triển khai nó. Nếu thành công, tại Hồng Hoang kỷ nguyên, Thiên Toán tộc sẽ được giải thoát. Ngươi phải thật dũng cảm, phải thật sáng suốt, không được hoảng loạn, không được sợ hãi, dù thế giới này có sụp đổ cũng đừng động tâm. Kể từ lúc này, tên của ngươi không còn là Lãnh Vô Cực nữa, mà tên của ngươi chính là Thiên Cơ.

Từ đầu buổi gặp mặt đến giờ, Lãnh Vô Cực không nói một câu nào, chỉ lặng im quỳ trước mặt ông lão Thiên Toán tộc mà lắng nghe, không hiểu sao trong lòng hắn dâng lên một tia bi thương mà vốn ở độ tuổi của hắn không nên có.

- Ta tên Huyền Minh, tộc nhân đời thứ hai trăm chín mươi tám của Thiên Toán tộc, sinh ra ở thời đại viễn cổ Thần Hoang, nay truyền thừa lại cho Thiên Cơ Tử, tộc nhân Thiên Toán tộc đời hai trăm chín mươi chín, gánh vác sứ mệnh giải phóng lời nguyền của Huyền Hoàng ban xuống Thiên Toán tộc. Tộc nhân đời thứ hai trăm chín mươi chín, hãy tiếp nhận truyền thừa.

Ông lão Thiên Toán tộc hai tay kết thành thủ ấn kỳ lạ đặt ở trước ngực, ngẩn đầu lên nhìn lên trên đọc thiên văn truyền thừa của Thiên Toán tộc. Sau đó ông lão lấy hai ngón tay đưa lên mi tâm, chỉ thấy mi tâm của ông lão sáng lên một vầng bạch quang, từ trong mi tâm lôi ra một cái tinh điểm màu xám.

Đem tinh điểm ấy gieo xuống mi tâm Lãnh Vô Cực, khi tinh điểm tiến vào bên trong đại não, Lãnh Vô Cực ngẩn cổ nhìn lên trời, đôi mắt trợn ngược trắng bệch, gân xanh nổi lên đầu cổ, há to miệng gào một lên một tiếng thống khổ.

- Truyền thừa Thiên Toán tộc không có sức mạnh, chỉ có sự thấu hiểu thiên địa huyền cơ, dựa vào trí tuệ của bản thân mà phát huy. Âm Dương Chi Tâm và Huyễn Hư Bảo Hạp sẽ ở bên cạnh giúp đỡ, Thiên Cơ Tử, ngươi phải mạnh mẽ chịu đựng.

Gào thét điên cuồng, Lãnh Vô Cực thất khiếu chảy máu, tùy thời có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Đứng bên ngoài, Lãnh Mạc trưởng lão có thể nghe được âm thanh gào thét đầy bi thương kia, nhưng đại sự Thiên Toán tộc, dù lo lắng, Lãnh Mạc trưởng lão cùng đành cắn răng ngồi bên ngoài mà thủ hộ.

Một hồi sau, Lãnh Vô Cực dần dần dịu lại cơn thống khổ, chỉ thấy cả người hắn máu tươi lên láng, nhìn bi thương vô cùng.

- Tận lực che dấu thân phận Thiên Toán tộc, không để thiên địa phát hiện, dựa theo kế hoạch của lão phu mà tiến hành, để Thiên Toán tộc không rơi vào kết cục hóa thành tro bụi vĩnh hằng. Sau khi rời khỏi đây, hãy đi tìm kẻ gánh vác thiên mệnh để được che chở, trong đại nạn hủy diệt lợi dụng kẻ gánh vác thiên mệnh để tìm đường sống.

Ông lão Thiên Toán tộc lúc này hơi thở đã gấp gáp lắm rồi, mỗi câu nói là mỗi lần sinh cơ trôi qua đi. Lãnh Vô Cực nước mắt giàn giụa đau khổ, nỗi bi thương này không phải nỗi đau thể xác, mà là nỗi đau đớn từ trong sâu thẳm con tim, dù rằng hắn và ông lão này chỉ mới gặp qua một lần.

- Ngồi ở đây, mở rõ hai mắt nhìn lão phu, dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng không được kích động, không được chớp mắt dù chỉ một cái, chứng kiến tất cả mọi thứ từ lão, Thiên Cơ Tử có rõ chưa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK