Vô minh đệ nhất biến – hành chi biến khiến cho Tinh Hồn trầm luân trong bốn loại cảm xúc yêu thương ghét hận. Bốn loại cảm xúc, hắn cảm nhận yêu thương từ mỹ phụ, cảm nhận ghét hận từ gã đàn ông vũ phu, từ đám Sở Hóa Long. Lúc này, Tinh Hồn là chủ thể cảm nhận.
Kết thúc chủ thể cảm nhận, Tinh Hồn sẽ được trải nghiệm một lần nữa bốn loại cảm xúc yêu thương ghét hận, khác biệt là hắn không cảm nhận, mà hắn chính là chủ thể vận hành yêu thương ghét hận – bốn loại cảm xúc này.
Chung quy có một điều không khác biệt, đó chính là dù hắn là chủ thể cảm nhận hay chủ thể vận hành thì sự thống khổ ấy đều là vô cùng vô tận. Bi thương, đau khổ, sầu thảm… cho đến cuối cùng trở lại thành vô mình, khi thức tỉnh vô minh là bắt đầu của vong niệm.
Một quá trình cực kỳ hà khắc không chỉ với thể xác mà cả với tinh thần, một cách tu luyện cực kỳ cực đoan, thậm chí có thể vì bi uất mà vong mạng. Từ hữu tình đến vô tình, từ có thành không, từ vạn biến thành vô biến… đời này có mấy ai làm được?
Huyễn cảnh lại xuất hiện. Huyễn cảnh lần này là một tòa thị thành khổng lồ sầm uất, dù trong đêm tối vẫn tràn ngập ánh đèn đường, trên đại lộ có rất đông người qua lại, dường như đang diễn ra một sự kiện quan trọng nào đó.
“Đêm thất tịch, khắp nhân gian, ai có tình nhân ắt thành gia quyến. Chẳng cầu thiên trường địa cửu, chỉ cầu đầu bạc răng long…”
Đâu đó trong dòng người tấp nập, tự nhiên có một câu thơ vang lên. Thì ra, ngày hôm nay là đêm thất tịch.
Trên đại lộ to lớn, dòng người qua lại, đa số đều là những cặp đạo lữ đang nắm tay đi cùng với nhau để tận hưởng niềm vui của đêm thất tịch. Đột nhiên trong dòng người ấy, có một gã thanh niên cô độc bước một mình, trên lưng đeo một chiếc cổ cầm.
Gương mặt hắn hơi ửng hồng, ánh mắt có chút u mê, trên người phản phất ra mùi rượu nồng nặc, dường như vừa mới trải qua một cuộc luận tửu. Ánh mắt u mê của người thanh niên nhìn xung quanh, nhìn thấy những cặp đạo lữ vui vẻ đi với nhau, trong mắt thoáng qua một tia cô đơn.
Bỗng nhiên khi bước qua một quầy bán trang sức thì thân thể của hắn bỗng khựng lại.
- Vị thiếu hiệp này, có phải muốn mua một món quà tặng cho đạo lữ của mình không? Để tiểu nhân nói nhỏ cho thiếu hiệp biết, những món trang sức này được lấy từ miếu ông tơ bà nguyệt, đã được phù phép, có công dụng gia tăng tình cảm đôi lứa, mãi mãi không tách rời, công hiệu vô cùng.
Người thanh niên dường như không lọt tai câu nào từ người bán cả, ánh mắt hắn tập trung nhìn lên trên bàn, thứ hắn đang chú ý đến là một ây trâm màu hồng có hình hồ điệp, mặc dù nhìn rất đơn giản, nhưng chung quy lại hòa hợp, nếu cài lên đầu thì chắc chắn khiến cho nữ nhân trở nên xinh đẹp hơn bội phần.
- Cây trâm này bao nhiêu?
- Giá của nó là mười kim tệ.
Người thanh niên không chút chần chừ, móc ra mười kim tệ đặt lên bàn, sau đó cầm cây trâm chậm rãi bước đi. Để ý mỗi lần nhìn cây trâm hồ điệp, trên gương mặt say mèm của người thanh niên lại nở nụ cười ấm áp, miệng thì thào nói:
- Ngọc Lan, chắc hẳn là nàng sẽ rất thích nó.
Người thanh niên lảo đảo người rốt cuộc cũng về đến phòng của mình. Lúc này, đứng trước cửa phòng của hắn là một bóng dáng xinh đẹp yêu kiều. Nàng giống như nữ thần xuất hiện trong đêm tối, một loại khí chất băng thanh ngọc khiết, không nhiễm bụi trần, nàng đứng tại đó, mặc dù xung quanh không phải là cảnh vật hữu tình, thiếu điều thêm một lần cô quanh, thế nhưng vì sự xuất hiện của nàng, không gian phảng phất hóa thành một bức tranh đẹp đẽ khiến người ta tán thưởng.
Mái tóc đen dài mượt mà khiến cho bất kỳ cô gái nào cũng ghen tị khẽ buông xuống một chút, nhẹ nhàng rung động trong gió nhẹ.
Trông ngũ quan thanh tú, nước da trắng ngần, đôi mắt long lanh như làn nước mùa thu, chiếc mũi thon gọn, đôi môi anh đào. Nàng trên người vận một bộ bạch y như tuyết ôm chặt chiếc eo nhỏ, bên hông đeo một chiếc ngọc bội, tất cả phối hợp lại dường như làm nổi bật lên vẻ đẹp trong sương của nàng.
Nàng đứng trước của phòng, gương mặt biểu cảm do dự chần chừ, cánh tay trắng ngọc ngà dừng lại ở trước cánh cửa, rốt cuộc thở dài một tiếng, định quay người rời đi thì bỗng nhiên phát hiện có tiếng bước chân người vang lên, kèm theo trong không khí nồng nặc mùi rượu khó chịu.
Mặc dù đang say đến nổi hoa cả mắt, nhưng bản năng vẫn báo cho người thanh niên biết, cô gái bạch y kia chính là một mỹ nhân tuyệt sắc. Hắn bước lại gần hai tay khoanh lại, gương mặt pha một nụ cười, tiếu ý nói:
- Mỹ nhân, đứng đây làm gì? Không đi tìm người yêu à?
Khi thấy có người đột ngột tiếp cận mình, nàng hơi giật mình, lùi về phía sau một bước. Sau một giây định thần thì mới phát hiện thì ra là người quen, trong ánh mắt nàng xuất hiện một tia nhu tình thấy rõ, gương mặt so với lúc nãy vui vẻ hơn hẳn.
Không ngại người thanh niên đang nồng nặc mùi rượu, nàng vươn tay đỡ lại, giúp hắn đứng vững.
- Sao người ngươi lại đầy mùi rượu thế kia? Để ta đỡ huynh vào phòng.
- Vào phòng? Mỹ nhân xinh đẹp à, ta mặc dù lớn lên không dễ coi, nhưng lại rất thủ tiếc nha, không có bị dụ dỗ đâu à.
Hắn ánh mắt hơi nheo lại, lắc lư cái đầu, miệng vừa ngâm nga nói.
Nữ tử đối với hắn ta không khỏi kinh ngạc. Dường như đây là lần đầu tiên, nàng mới được nhìn thấy biểu cảm này của hắn. Không rõ có phải do hắn cố ý hay không, nhưng phải mất một thời gian khá lâu, nàng mới đỡ hắn được tới giường.
Nằm dài trên giường, hắn miệng lèm bèm vài tiếng, sau đó thì miệng phát ra tiếng ngáy, hẳn là đã ngủ rồi. Mà nữ tử kia, ánh mắt nhìn Tinh Hồn, tựa hồ rất thích thú.
- Hắn trước giờ rất ít nói, lúc nào cũng lầm lầm lì lì, nhưng không ngờ uống say vào thì lại đáng yêu đến như vậy.
Trên đôi môi đẹp nở một nụ cười, ánh mắt tràn đầy nhu tình, có điều, trong sự nhu tình ấy lại ẩn chứa một tia bi ai khó nói.
Nhìn kỹ gương mặt hắn, mặc đù đúng là lớn lên hơi có chút khó coi, so với sư ca nàng hơi thua kém, thế nhưng không hiểu tại sao nàng lại nhìn rất thuận mắt.
Hắn đã đi ngủ, nàng ở lại đây cũng chẳng có việc gì để làm, toan định đứng dậy rời khỏi phòng thì bỗng bị bàn tay cứng rắn như thép nguội chụp lấy ngọc thủ của nàng, thô bạo kéo xuống xà vào lòng hắn.
Đôi mắt của hắn mặc dù vẫn đang nắm chặt, thế nhưng gương mặt lại trần ngập xuân ý nhu tình, miệng cười nói:
- Ngọc Lan, đợi đến khi ta xử lí xong chuyện, ta muốn chính thức cưới nàng làm vợ. Sau đó chúng ta tìm đến một nơi bình yên nào đó, sống những ngày tháng bình yên vui vẻ.
Không rõ là hắn đang muốn nhắc đến cô gái nào, nhưng có thể khẳng định một điều, đó chính là người con gái hắn đang nói đến không phải là cô gái đang nằm ở bên cạnh hắn. Chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của nàng bỗng nhiên biến đổi.
Có thể người con gái mà hắn đang nói đến, khi nghe được lời nói từ sâu thẳm trong đáy lòng hắn, có lẽ nàng ta sẽ xúc động vui mừng. Nhưng còn cô gái nhỏ này, câu nói của hắn tựa hồ một con dao đâm thẳng vào trong tim nàng vậy.
Ánh mắt trong veo như làn nước thu ba bỗng nhiên ướt đẫm, nàng dùng một tay che miệng lại, kiềm chế để không phải cất lên tiếng nấc u buồn.
Gã thanh niên kia còn chưa dừng lại hết ý tứ của mình. Dường như trong đầu chợt nhớ ra cây trâm mình mới mua ban nãy, và nghĩ rằng cô gái đang ở trong lòng mình chính là nữ tử mà hắn muốn lấy làm vợ, chỉ thấy hắn cầm cây trâm cẩn thận cài lên trên mái tóc mềm mại của nàng, cử chỉ rất ôn nhu tình cảm.
- Nàng xem, cây trâm ngày có đẹp không? Là ta đặc biệt mua tặng cho nàng đó!
Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc, sau đó kề môi nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng. Hơi thở của hắn, mùi hương từ cơ thể hắn, lúc này cô gái cảm nhận rất rõ. Thế nhưng, càng rõ bao nhiêu thì trong lòng của nàng càng đau đớn như muốn vỡ vụn bấy nhiêu.
Bởi vì căn bản, nàng không phải là người mà hắn muốn. Chỉ là hắn đang lầm tưởng mà thôi. Nhưng nàng vẫn không bất kỳ hành động nào khác ngoại trừ nằm im để hắn ôm vào lòng, cùng với nước mắt đang giàn giụa ra mà thôi.
Nếu có thể, chắc lúc này cô gái đã òa khóc rất lớn rồi. Bất quá, nàng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân nàng lại.
Cho đến khi hắn hoàn toàn ngủ say, nàng mới cẩn thận chậm rãi rời khỏi vòng tay của hắn, trên gương mặt nước mắt đầm đìa, một sự bi ai trên gương mặt xinh đẹp vô ngần ấy khiến cho người ta chỉ biết bất lực thở dài.
Ngày thất tịch, đối với những người khác, đặc biệt là nữ nhân, bọn họ hẳn là đang vui sướng tận hưởng niềm vui. Còn đối với nàng, thất tịch này là một hồi bi thương. Với nàng hiện tại, chỉ có nỗi đau như vô cùng vô tận bủa vây. Trước mắt nàng, khung cảnh trở thành một đám hỗn độn. Nàng chạy ra khỏi phòng, thậm chí còn quên cả việc đóng cửa.
Ánh trăng trên bầu trời như muốn ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của nàng lại, vừa dịu dàng mà vừa thê lương, như muốn cùng nàng chia sẽ nỗi buồn này. Thế rồi, khi ánh trăng chưa kịp ôm lấy nàng bao lâu thì trên bầu trời mây đen đột ngột kéo đến, những cơn mưa nặng hạt rơi xuống khắp tòa thành xa hoa lộng lẫy.
Ngoài kia vô số người đang ngắm mưa thất tịch với đủ loại cảm xúc. Còn tại nơi đây, có một người con gái cô độc, một thân bạch y lặng lẽ đứng dưới cơn mưa lạnh lẽo, mặc cho những giọt mưa lớn chạm vào da thịt, dù rất đau, thế nhưng so với nỗi đau trong lòng thì nỗi đau thể xác không thể nào so sánh được.
Những giọt nước lăn trên má nàng, liệu có ai biết được, trong số đó, có bao nhiêu là nước mưa, có bao nhiêu là nước mắt?
Tiếng khóc nức nở hòa quyện cùng với tiếng mưa rì rào nặng hạt. Một đêm thất tịch buồn… đối với nàng.
Thất tịch có mưa,
Có ai đang khóc, là ai đang buồn?
Có người bỗng nhớ, có kẻ tương tư
Trong đêm mưa buồn ấy,
Là tiếng ai đang thở dài…