Nhìn vào thác nước khổng lồ cùng mặt nước, người bình thường có lẽ sẽ không nhận ra điểm gì khác biệt, nhưng bởi vì trên đường Ti Mệnh nhìn thấy được vô số cấm chế được tạo thành một cách rất điêu luyện, thế nên hắn mới đoán được rằng, nhất định nơi này cũng tồn tại cấm chế.
Có điều quan sát một hồi vẫn không nhìn ra được điểm khác biệt, hai hàng chân mày của hắn không khỏi nhíu lại nghi hoặc.
Ông lão Trương Nghiễm cười thần bí nhìn hắn, cái nhìn như đã đoán trước, cũng ẩn giấu một tia vui mừng, rồi không bận tâm đến hắn nữa.
Giọng nói Trương Nghiễm khàn đặc già dặn, hiếp mắt nhìn Tần Minh, nói:
- Tần Minh, bắt đầu đi.
Bởi vì trời mưa khiến tầm nhìn bị che khuất, thế nên ít ai nhìn ra được Tần Minh đối với ông lão Trương Nghiễm này luôn có một tia kính cẩn.
Chỉ thấy Tần Minh cúi đầu vâng dạ một tiếng, rồi sau đó dùng thân thủ bất phàm phi thẳng xuyên qua hồ nước rộng lớn phía trước, trong ánh mắt kinh ngạc của nhiều người, Tần Minh vậy lại mà đứng lơ lửng giữa không trung, mặc cho những bọt nước trắng xóa của dòng thác nước chảy siết bắn lên người, chỉ thấy Tần Minh giơ hai tay lên, huyết khí trong người vận chuyển, làm ra mấy loại thủ quyết đánh vào hư không trước mặt.
Người khác thì trầm trồ ngạc nhiên, không hiểu vì sao Tần Minh lại có thể đạp bộ hư không. Bởi theo như thường tình thỉ có dị sĩ đột phá đến Hóa Linh cảnh mới có khả năng đạp bộ hư không được.
Nhưng đằng này, Tần Minh rõ ràng chỉ mới đạt thành tựu Tẩy Cốt cảnh mà thôi.
Ngay cả Kha Thiên Lạc tuy thái độ nhìn như thường, kỳ thực trong ánh mắt cũng chẳng giấu được tia kinh nghi này.
Chỉ có Ti Mệnh và Cổ Thái là nhìn ra được điều đặc biệt.
Tạm thời không bàn đến Cổ Thái. Nói về Ti Mệnh, sở dĩ hắn hiểu ra được là vì hắn nhìn thấy được, dưới chân Tần Minh có một cái cấm chế. ]
Loại cấm chế này theo như trong sách miêu tả thì nó thuộc loại cấm chế ẩn hình, có thể khiến cho một vật gì đó bị che dấu đi, mắt thường nhìn qua sẽ khó phân biệt được thật giả.
Cấm chế loại này rất khó bố trí, chứng tỏ tại Lâm Ngân có một cao thủ về cấm chế, mà tu vi người này, chỉ sợ đã vượt qua Tẩy Cốt cảnh, có thể tu vi người nọ là Khai Khiếu cảnh, thậm chí là Man Thân cảnh. Với tu vi hiện tại của Ti Mệnh, thông qua cấm chế hắn có thể nhìn thấy và cảm nhận mơ hồ về tu vi của người bố trí ra nó.
Phía bên kia, Tần Minh tiếp tục công việc của mình, đánh ra mấy chục cái thủ quyết, đột nhiên dòng nước chảy siết tự động tách ra làm hai nửa, để lộ ra một khoảng trống khô ráo đằng sau thác nước.
Bên trong có một khối đá hình tròn bán kính chừng một xích nhô ra, xung quanh phiến đá có những cái hoa văn đủ loại mãnh thú khác nhau, còn chính giữa thì có một dấu tay khá lớn.
Tần Minh đưa bàn tay đặt vào, vừa vận chuyển lực lượng huyết khí dung nhập vào trong khối đá, một màu vàng lờ mờ chợt lóe lên, Tần Minh liền vận sức đẩy mạnh khối đá vào trong.
Từ bên dưới mặt nước, âm thanh ầm ầm vang lên trong khu rừng, nghe như âm thanh của những bánh xe đang chuyển động vậy.
Trong sự kinh ngạc của chúng nhân, từ bên trong lòng mặt nước nổi lên một tiểu sơn khá lớn. Sauk hi nổi lên hoàn tất thì mặt tiểu sơn chính diện tách ra làm hai, lộ ra một cái động khẩu bên trong.
- Đây là mật đạo đi vào Lâm Ngân, được Phong Tuyết bộ lạc bỏ ra một cái giá cực lớn, bỏ ra hàng chục năm trời mới tạo ra được. Khà khà…
Trương Nghiễm cười khàn đặc, ngữ điệu đầy tự hào khi nói về mật đạo trước mặt.
- Vào trong thôi. Đi cẩn thận và ngay ngắn vào, lão phu mà phát hiện tên nào táy máy tay chân, đừng trách lão phu hành xử độc ác. Nói trước cho đám tiểu nhi các ngươi biết, ở đây không giống với Phong Tuyết thành đâu, khà khà…
Trước khi vào, Trương Nghiễm gương mặt thì mỉm cười thân thiện, nhưng giọng nói thì sự đe dọa không hề che giấu. Mà khí tức trên người lão ta cũng thay đổi đột ngột, hiện tại thì không còn người nào, ngay cả Ti Mệnh cũng đồng dạng không nhìn ra được tu vi của lão ta.
Thái độ trước sau thay đổi, trước thì như một lão nhân tâm thường, nhưng bây giờ không hiểu sao lại trở nên nguy hiểm.
Ai nấy đều nuốt một ngụm nước bọt. Nhìn thấy biểu cảm này của bọn họ, Trương Nghiễm cười thích thú, rồi sau đó phi người đứng trước mật đạo, ra hiệu cho Kha Thiên Lạc rồi bước vào bên trong.
Kha Thiên Lạc hô hấp một hơi sâu, sau đó nhắc nhở đám người sau lưng một tiếng, rồi mấy trăm người lần lượt tiến vào.
Tần Minh là người cuối cùng đi vào mật đạo. Bóng lưng hắn vừa khuất thì hai bên cánh cửa đóng lại, ngọn tiểu sơn dần dần chìm sâu vào trong lòng nước. Vài phút sau thì tất cả trở lại như thường, thác nước hùng vĩ vẫn tiếp tục chảy siết, những bọt nước cứ tung bay vào không trung, tạo thành một khung cảnh mờ mờ ảo ảo.
Đâu đó trong Lâm Ngân, những bóng người từ trên xuống dưới mặc một đồ màu đen hiện ra. Dù thời tiết hiện tại đang rất khó chịu, tuy nhiên điều này lại không hề làm ảnh hưởng gì đến bọn họ cả.
Trong cơn mưa ngày một lớn hơn, một giọng nói không rõ là nam hay nữ vang lên, ngữ điệu không khỏi lộ ra một tia khó chịu:
- Mất dấu mất rồi. Thật đáng kiếp.
- Đành chịu thôi. Thời tiết vùng Lâm Ngân vốn đã khắc nghiệt, mà thủ đoạn bày cấm chế của lão ta lại vô cùng tinh diệu, mỗi tháng lại thay đổi cách bố trí một lần. Đừng nói cấp độ Xích Ảnh chúng ta, ngay cả Chanh sắc cũng chưa chắc đã dễ dàng tìm ra được đường vào.
Một người khác đứng trên mỏm đá ven đường, khoanh hai tay nhìn về phía rừng cây huyền ảo, ánh mắt thâm trầm, chậm rãi nói.
- Kế hoạch đành phải thay đổi đôi chút. Tình báo bên kia, hình như Xích Dung bộ lạc đã cử người đến đây chuẩn bị tấn công Lâm Ngân. Người dẫn đầu hình như là Sở Hồng Phi.