Đối với mùi hương này, Tinh Hồn không hề xa lạ gì, lập tức phán đoán ngay nguyên nhân chính là do có linh dược lột xác trưởng thành.
Dao động này tuy không có bằng với lần tại Vĩnh Dạ Thâm Uyên, nơi mà hắn cùng với bọn người Dương Khai tranh đoạt U Hải Quả.
U Hải Quả là linh dược Hoàng cấp thượng phẩm, hiệu quả đối với Hậu Thiên hoang thú cấp ba như Lục Nhãn Tử Văn Hạc rất lớn, sáu khỏa U Hải Quả có năng lượng đủ giúp để nó lột xác tiến hóa, trở thành Tiên Thiên hoang thú cấp một.
Còn linh dược đang tiến hành lột xác kia, hấp dẫn cả Hậu Thiên hoang thú cấp một và cấp hai, hẳn là nằm ở Hoàng cấp trung phẩm trở xuống.
Tinh Hồn đang mắc kẹt tại sơ kỳ Phàm Tiên Cảnh, đang cần tích lũy lực lượng để đột phá bình cảnh, lại thêm cần tìm bốn mươi chín loại tài dược để phối hợp với bốn mươi chín loại tinh huyết hoang thú để thành công bước đầu tiên Luyện Bì, vì vậy lần này hắn không thể không đi một chuyến.
Khoảng một giờ sau, lần theo nơi mùi hương tỏa ra, trước mặt Tinh Hồn xuất hiện một cái hang động khá lớn.
Ở bên ngoài cửa động có tám đầu hoang thú đang gầm gừ nhau.
Chắn ở bên ngoài cửa hang là Thạch Nguyên Quy – Hậu Thiên hoang thú cấp hai. Trong số tám con hoang thú đang có mặt tại đây thì Thạch Nguyên Quy chính là đầu hoang thú có thực lực mạnh nhất.
Tuổi thọ của đầu Thạch Nguyên Quy này hẳn là khoảng ngàn năm tuổi, từ lực lượng dao động trên cơ thể, nó đang có dấu hiệu muốn tiến hóa lên cấp ba rồi. Mà linh dược bên trong hang động, chắc chắn là được Thạch Nguyên Quy tọa trấn trong thời gian này.
Hoang thú rất mẫn cảm với linh dược, khi phát hiện linh dược có công dụng với bản thân, nó sẽ định cư tại đó và chờ đợi đến khi linh dược trưởng thành và sau đó cắn nuốt. Trước đây, Lục Nhãn Tử Văn Hạc cũng là như vậy.
Tuy nhiên muốn thưởng thức sau khi linh dược thành thục cũng là một chuyện không hề đơn giản. Nếu như đầu hoang thú tọa trấn là bá chủ một phương thì sẽ không có vấn đề gì, hoặc là chung quanh ít có sự xuất hiện của hoang thú đồng cấp khác, bằng không khi linh dược lột xác sẽ hấp dẫn những hoang thú gần đó chạy đến, bắt đầu diễn ra sự tranh đoạt.
Đầu Thạch Nguyên Quy này thực lực so với bảy đầu hoang thú khác thì mạnh hơn, nhưng không phải là hoàn toàn áp đảo, nếu bảy đầu hoang thú kia hợp lực với nhau, nhất định sẽ gây ra khó khăn cho nó.
Mà đó là còn chưa nói đến còn có Tinh Hồn đang ẩn nấp trong bóng tối, chờ đợi thời cơ để xuất thủ.
Gầm gừ một hồi, rốt cuộc cũng có đứa không chịu nổi nữa, lập tức gầm lên công kích. Đó là Lam Huyết Cự Tích, nó há to mồm ra, phun một ngụm độc đen thui với mùi hôi tanh khó chịu về phía Thạch Nham Quy.
Thạch Nham Quy gầm lớn, tỏa ra uy thế cường hãn. Chỉ thấy nó nó nhún hai chân trước lên rồi dậm mạnh xuống đất, mang theo thiên phú bổn mạng, đột nhiên từ mặt đất nhô lên những ngọn thạch trụ hướng về phía bảy đầu hoang thú kia mà công kích.
]
Những đầu hoang thú kia cả kinh, vội tránh né ra. Có điều những đầu hoang thú có tốc độ khá nhanh như Thiên Ma Hổ, Nhân Diện Viên hay một cặp Xích Tuyến Xà, còn như Lam Huyết Cự Tích, Đại Địa Ngưu và Thiết Giáp Tượng đều bị trúng phải tuyệt chiêu thiên phú bổn mạng Thạch Giác của Thạch Nguyên Quy.
Lam Huyết Cự Tích, Địa Địa Ngưu và Thiết Giáp Tượng bị hất tung lên trời, máu tươi bị Thạch Giác đâm xuyên qua chảy ra khắp nơi, miệng hét thảm.
Thiên Ma Hổ, Nhân Diện Viên và đôi Xích Tuyến Xà nhân cơ hội này, trong lúc tình huống hỗn độn, lập tức không hẹn mà liên thủ công kích Thạch Nguyên Quy.
Thiên Ma Hổ và Nhân Diện Viên cả hai đều là Hậu Thiên hoang thú cấp hai, nếu đấu một một thì có lẽ không thể bì được với Thạch Nguyên Quy, nhưng liên thủ lại thì chính là một câu chuyện khác.
Lại thêm đôi Xích Tuyến Xà, cả hai tuy là Hậu Thiên hoang thú cấp một, nhưng sinh sống với nhau từ nhỏ, phối hợp rất ăn ý, đụng phải Hậu Thiên hoang thú cấp hai chưa chắc đã khiến chúng sợ hãi.
Xích Tuyến Xà lợi dụng cơ thể thon gọn nhỏ nhắn, tốc độ lại rất nhanh, liền luồng qua những khe đá nứt mà tiếp cận được Thạch Nguyên Quy.
Phía bên trên, Nhân Diện Viên với đôi song tí, thuận tay nhổ một gốc đại thụ, nhảy lên trên cao bổ thẳng xuống. Phía đối diện trước mặt, Thiên Ma Hổ gầm lớn, đôi mắt tỏa ra hung uy mãnh liệt, đôi lợi trảo sắc bén vồ đến.
Cùng lúc đó, đôi Xích Tuyến Xà từ phía dưới phá đất xông lên, nhe nhanh múa vuốt, từ trong miệng bắn ra chất độc trong suốt, nhắm thẳng vào mắt Thạch Nguyên Quy.
Tứ phía bao vây, Thạch Nguyên Quy giận nhưng không loạn. Một lần nữa sử dụng lực lượng thần thông, hai chân đạp mạnh xuống đất, chỉ thấy đại địa xung quanh nứt nẻ, rồi từ phía dưới gần mười cái Thạch Giác đâm thẳng lên.
Đôi Xích Tuyến Xà ở gần với Thạch Nguyên Quy nhất, lập tức bị uy áp của Thạch Nguyên Quy trấn áp. Trong đó có một con lập tức bị Thạch Giác đâm thủng bụng, hét thảm một tiếng vẫy đập, ngay sau đó liền tử vong. Còn đầu Xích Tuyến Xà còn lại bị hất văng ra xa, trên người thương thế rất nặng.
Đồng đội ăn ý của nó đã bị giết chết, hiện tại Xích Tuyến Xà là yếu ớt nhất trong số những đầu hoang thú tranh đoạt linh dược kia, thế nên nội tâm liền sợ hãi bỏ chạy.
Tinh Hồn ẩn nấp ở một góc khuất, đôi mắt chợt lóe, trong tay bỗng xuất hiện một cái ám châm phóng thẳng đến Xích Tuyến Xà.
Có lẽ do tình huống hỗn loạn, Xích Tuyến Xà tâm trạng đang sợ hãi, thế nên không có biết rằng mình bị ám toán. Ám châm đâm thẳng vào cơ thể nó, vậy mà Xích Tuyến Xà lại chẳng hề hay biết, cấp tốc bỏ chạy.
Không rõ là Tinh Hồn có mục đích gì, chỉ trong mắt lộ vẻ âm trầm, tựa trong lòng có mục đích gì đó, sau đó cũng không buồn để tâm đến Xích Tuyến Xà nữa, ánh mắt tiếp tục nhìn đến trận chiến kia, để tìm ra được cơ hội lẻn vào trong hang động.
Nhưng đúng lúc đó, Tinh Hồn vô ý liếc mắt đến một góc cách chỗ cửa hang khoảng một trăm mét, chỗ đó có một tảng đá nằm ngang, phía sau có một bóng người thoát ẩn thoát hiện.
Không cần đoán cũng biết, kẻ này chắc chắn cũng đang muốn nhắm đến linh dược trong hang động.
Hằng Nhạc Sơn Mạch tuy rộng lớn, dĩ nhiên có vô số tiên giả hoạt động, mà kịch biến ở đây lại rất lớn, hấp dẫn người khác cũng là điều rất bình thường.
Có lẽ một lát nữa sẽ xuất hiện thêm vài người nữa cũng không biết chừng, nhưng quan trọng là hưu về tay ai thì chưa thể đoán trước.
Trở lại với trận chiến của sáu đầu hoang thú. Thạch Nguyên Quy lực lượng phòng hộ rất cường hãn, nhưng dưới sự liên thủ của năm đầu hoang thú còn lại, thương thế trên cơ thể liền xuất hiện, máu thịt hỗn độn, trông bộ dạng khá thê thảm.
Mà năm đầu hoang thú kia tình trạng cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Nhất là Lam Huyết Cự Tích, nó đã bị Thạch Nguyên Quy xé nát nửa cái chân sau, trong số sáu đầu hoang thú thì nó bị thương nặng nhất.
Kịch chiến vẫn tiếp tục diễn ra, không kẻ nào chịu nhường kẻ nào cả.
Thạch Nguyên Quy đã bị năm đầu hoang thú khác kéo dãn khoảng cách khỏi cửa hang, và lập tức kẻ ẩn nấp phía sau tảng đá kia bắt đầu hành động.
So với vị trí của Tinh Hồn thì chỗ của gã ta thuận lợi với việc tiếp cận cửa hang. Kẻ này nắm bắt thời cơ khá tốt, vừa trông thấy Thạch Nguyên Quy rời khỏi cửa hang là lập tức lẻn vào ngay.
Sáu đầu hoang thú kia quá tập trung giao đấu với nhau nên không thể ngờ được linh dược trong hang đã có kẻ tiếp cận. Và đương nhiên là không chỉ có một kẻ duy nhất.
Tên kia chỉ mới là người đầu tiên thôi, Tinh Hồn là người thứ hai, và có một vài kẻ khác cũng đã bắt đầu hành động rồi.
Tinh Hồn xé một góc áo rồi cột lên mặt, mái tóc trắng trước mặt phủ xuống che kín gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt màu huyết ngọc lạnh lẽo, sau đó thu liễm khí tức, sau đó bắt đầu tiếp cận đến.
Vào bên trong thì mới nhận ra cái hang này rất sâu và rộng, trong không gian xuất hiện hương thơm ngào ngạt có lẫn mùi đất. Mùi vị đó đương nhiên là do linh dược tản mát ra, khiến cho tâm tình người khác không khỏi kích động.
Không gian bên trong động khá mờ mịt. Nếu bình thường thì có thể dùng thần thức để quan sát, tuy nhiên kẻ muốn tranh đoạt linh dược không dưới mười người, trừ kẻ đầu tiên đi vào, những người khác, bao gồm cả Tinh Hồn đều không muốn bản thân bị người ta phát hiện ra.
Tinh Hồn chính là người thứ mười tiến vào hang, thời gian so với mấy kẻ khác không có nhiều cách biệt, cũng có thể đã bị những kẻ kia phát hiện ra rồi.
Nhưng điều này không quá quan trọng, bởi càng có nhiều kẻ tham dự thì trước khi linh dược đến tay, kẻ nào kẻ nấy đều phải thu mình chờ đợi thời cơ.
Để chắc ăn, Tinh Hồn thả ra vài ba con đom đóm, để cho chúng tiến vào trước kiểm tra tình hình sơ bộ, còn bản thân thì như hòa nhập vào không gian hang động, cẩn thận đi sâu vào trong.
*********