Gió nhẹ lướt qua hai người bọn họ, trong cơn gió mang theo vài chiếc lá khô cô độc bay về phương xa. Ti Mệnh nở nụ cười chân thành, đáp:
- Tất nhiên, lời hứa năm đó vẫn luôn trong tim ta.
Cả hai nhìn nhau cùng cười rộ lên, rồi tiếp tục đi về nơi cư ngụ hiện tại của các tộc nhân U Đô còn sót lại.
Tại một khu đất trống trải, nằm cách Phong Tuyết thành khá xa, phong cảnh khá bình yên. Ti Mệnh nhìn thấy có mười mấy căn chòi bằng da thú được dựng lên tạm bợ. Có mấy đứa nhỏ chưa hiểu sự đời chơi đùa với nhau rất vô tư.
Những mỹ phụ gương mặt lộ ra tang thương, làm những công việc hàng ngày của bọn họ. Đây chính là nơi ở của U Đô bộ lạc hiện tại.
Những gương mặt này, có một số quen thuộc, có một số thì xa lạ. Mấy đứa nhỏ nhìn thấy Kha Thiên Lạc thì trở nên rạng rỡ, chạy đến chỗ hắn hò reo:
- A, tộc trưởng về rồi.
- Tộc trưởng, cho đệ bay như lần trước đi.
- Tộc trưởng…
Cuộc di cư trốn thoát khỏi sự truy sát của Mộ Lan bộ lạc, dưới mệnh lệnh của phụ thân Kha Thiên Lạc, hắn đã trở thành tân tộc trưởng. Từ ngày trở thành tộc trưởng cho đến nay, Kha Thiên Lạc dốc toàn lực vì sự tồn vong của bộ lạc.
Hắn được Mông Đan bộ lạc mời chào, nhưng vì bộ lạc, hắn đã từ chối bọn họ.
Nhìn những đứa trẻ cười mừng vây quanh Kha Thiên Lạc đủ để thấy hắn đã vì bộ lạc như thế nào.
Chỉ thấy Kha Thiên Lạc lấy ra mấy món đồ chơi hắn tự làm rồi đưa cho từng đứa trẻ một, bọn chúng vui mừng cảm ơn hắn ráo riết, rồi sau đó chạy đi tìm một chỗ để thưởng thức món đồ chơi mới của mình.
- Ti Mệnh, trước khi đến thăm A Công, ta nghĩ có một người ngươi rất muốn gặp.
Đi vào một căn chòi lớn nhất, bên trong bay ra mùi thuốc nồng nặc. Mùi vị này, không cần nghĩ cũng biết người mà Kha Thiên Lạc muốn hắn gặp là ai.
Kha Thiên Lạc đứng bên ngoài, ôm quyền hướng vào căn chòi, nói:
- Tang đại phu, Ti Mệnh hắn trở về rồi.
- Đã về rồi thì vào đi.
Một giọng nói già dặn tang thương truyền ra, bên trong dường như còn có kích động.
- Vào thôi.
Vào bên trong, chỉ thấy bốn phía là những kệ sách cũ kỹ, mùi hương dược liệu nồng nặc hơn so với bên ngoài. Đứng chính giữa căn chòi là một lão giả đầu tóc hoa râm, gương mặt đầy nếp nhăn lộ ra năm tháng tang thương, nhưng vẻ già nua ấy không thể che đậy đi nét thông tuệ, nhất là đôi mắt sáng trưng như ánh sao trên trời.
Lão giả này chính là Tang đại phu. Thời gian đã vô tình lấy đi nét phong trần của Tang đại phu năm đó, Ti Mệnh nhìn mà chua xót trong lòng. Hắn quen biết Tang đại phu từ lúc còn nhỏ, lẽ ra với tuổi tác của Tang đại phu, ông ta sẽ không có bộ dạng như một lão giả ngoài sáu mươi.
Ti Mệnh hắn có thể nhìn ra được thương thế trên người Tang đai phu, đó là những vết thương lâu năm không thể trị dứt điểm, nó chính là nguyên nhân khiến cho Tang đại phu trở nên già yếu thế này.
- Ti Mệnh bái kiến Tang đại phu.
Hắn lập tức ôm quyền, lưng cong xuống kính lễ.
Tang đại phu lập tức tiến lại gần nâng hắn dậy, vừa nói:
- Đứng dậy đi. Để lão già này xem, ồ… trưởng thành nhiều rồi. Ha ha, năm năm lịch lãm ngoài kia chắc đã học hỏi được rất nhiều. Nếu A Công biết được, chắc chắn sẽ rất vui.
Tang đại phu ánh mắt hiền từ, giống như một người cha đón chào một đứa con từ xa mới về.
- Tôi học nhiều điều, nhưng nếu được chọn, tôi muốn được đồng hành với bộ lạc hơn là sống cuộc sống thảnh thơi suốt những năm qua.
- Đừng nhắc lại chuyện đó nữa. Năm đó A Công sắp xếp ngươi rời đi dĩ nhiên là có lý do của A Công. Đúng rồi, ngươi đã đi thăm A Công chưa?
Ti Mệnh lắc đầu.
- Mau đi thăm A Công đi, có lẽ ông ấy rất muốn gặp lại ngươi. Đi mau rồi trở lại đây, mấy năm nay không ai đánh cờ với lão già này, thực sự rất buồn chán.
- Tôi sẽ trở lại ngay.
Ti Mệnh và Kha Thiên Lạc ôm quyền kính lễ với Tang đại phu rồi xoay người bước ra khỏi căn chòi của Tang đại phu.
Tang đại phu nhìn cái bóng lưng nhỏ bé, ông có thể cảm nhận được trong lòng hắn đang rất nặng trĩu, như chợt nhớ ra điều gì đó, Tang đại phu nói lớn:
- Ti Mệnh, Tương nhi đang trên đường về đây. Lão già này không tiện đi lại nhiều, ngươi thay lão già này đón nó.
Ti Mệnh gương mặt có nét u buồn, mang theo sự nặng trĩu bỗng nghe câu nói của Tang đại phu thì sững ra, sau đó là một nét vui mừng , hắn liền quay lại đáp:
- Vâng.
********* Quyển 1: Ti Mệnh ********* Ảnh Nguyệt sơn trang
Cách nơi sinh sống hiện tại của U Đô bộ lạc khá xa có một ngọn đồi nhỏ. Ngọn đồi này nhìn từ xa trông khá đơn điệu, có vài ba gốc cây xanh xum xuê đang chuyển động theo hướng gió thôi. Cỏ xanh phủ khắp ngọn đồi, quanh cảnh bình yên và tươi đẹp, nhưng lại khiến cho người nhìn trong lòng xuất hiện một cảm giác buồn man mác.
Ngọn đồi này vốn không có nhiều người qua lại, khiến cho cảnh vật càng thêm đơn lẻ buồn chán. Bỗng nhiên có hai bóng người xuất hiện, họ đi một cách chậm rãi từ dưới lên một cách thành tâm.
Hai người này dĩ nhiên chính là Ti Mệnh và Kha Thiên Lạc.
Ti Mệnh nhìn ngọn đồi nhỏ phía trước, trong lòng không khỏi cảm thán:
- Đây hẳn là một nơi thích hợp để họ yên nghỉ.
Kha Thiên Lạc gương mặt không ra vui buồn, nhàn nhạt trả lời:
- Từ ngọn đồi này, phóng tầm mắt có thể nhìn thấy được vị trí của U Đô.
- Ngươi thật biết suy nghĩ, một tộc trưởng rất đáng kính.
- Vậy sao? Ta không biết mình còn ở lại đây được bao lâu. Ta định sau khi chiến tranh kết thúc thì lịch lãm bên ngoài một chuyến.
Kha Thiên Lạc ngẩn đầu lên nhìn trời, không biết trong đầu đang suy nghĩ gì, chợt nói.
- Ti Mệnh, ngươi có muốn thay ta làm tộc trưởng không?
- Ta xứng đáng, cũng không thích hợp. Ngươi nên tìm một người khác, người thực sự hiểu mong muốn của các tộc nhân là gì.
Ti Mệnh nhìn Kha Thiên Lạc, cả hai quen biết từ nhỏ, là bạn tâm giao từ rất lâu, hắn hiểu Kha Thiên Lạc muốn gì. Có lẽ nếu như không phải vì gánh nặng chấn hưng U Đô, từ rất lâu hắn đã rời khỏi đây rồi.
Kha Thiên Lạc chỉ im lặng, bất giác cả hai đã lên đến đỉnh ngọn đồi. Chỉ thấy ở chính giữa ngọn đồi là một tấm bia đá rất lớn. Trên đỉnh đầu của tấm bia đá có một bức tượng hình đại bàng uy dũng, giương hai cánh như muốn bay lên trời thể hiện hùng uy của nó.
Nhìn con đại điêu này, Ti Mệnh lập tức nhận ra, nó giống hệt như man văn của A Công vậy.
Mặt trước của tấm bia đá khắc rất nhiều tên, được xếp thành nhiều hàng. Những cái tên đó chính là của những tộc nhân đã khuất trong cuộc di cư, những người anh dũng hy sinh vì sự sống còn của bộ lạc.
Bọn họ dù đã chết, nhưng đối với các tộc nhân U Đô ở đây, những tộc nhân anh dũng này vẫn sống mãi trong tim họ.
Ti Mệnh nhìn tấm bia đá, nhìn những cái tên quen thuộc với mình: “Man công U Đô bộ lạc Dịch Ân chi mộ; tộc trưởng U Đô bộ lạc Kha…” mũi hắn bỗng cay cay, khóe mắt chợt nhòe đi.
Hắn quỳ xuống, quỳ trước tấm bia mộ, quỳ trước hàng trăm anh linh U Đô bộ lạc kiêu hùng vì bộ lạc mà bái lại ba lần.
Sau ba lần, Ti Mệnh hắn không đứng dậy, hắn nhìn bức tượng đại bằng, nhìn chằm chằm vào dòng chữ: “Man công U Đô bộ lạc Dịch Ân”, giọng nói chợt run rẩy, như một đứa nhỏ gặp lại người ông của mình.
- A Công, Ti Mệnh về rồi.
Kha Thiên Lạc nhìn Ti Mệnh quỳ gối bi thương, có vẻ như hắn biết Ti Mệnh cần một khoảng không gian riêng tư, hắn liền xoay người rời khỏi ngọn đồi.
Hắn mới đi được nửa đường thì trên lối đi xuất hiện một bóng dáng yêu kiều. Bóng dáng này đã quá quen thuộc với Kha Thiên Lạc, hắn trên mặt không lộ điểm kinh ngạc nào cả.
- Cô đến đây làm gì?
Trước mặt hắn là một nữ nhân trẻ tuổi, ngũ quan thanh tú, đôi mắt như phượng ngài, sóng mũi thẳng, bờ môi mềm căng mọng, làn da trắng như bạch ngọc, dưới ánh mặt trời như tỏa ra ánh bạch quang. Nàng vận một bộ thanh y nhã nhặn, trong cơn gió nhẹ của núi đồi thổi qua khiến mái tóc đen mượt như áng mây bay bồng bềnh.
Phối hợp với quang cảnh nơi đây, nàng tựa như một đóa hoa lan nở rộ giữa chốn thanh tịnh.
- Ta đến đây thăm chàng. Nghe nói chàng đến U Đô đón hắn nên ta hơi lo.
Cô gái xinh đẹp này không vì thái độ lạnh nhạt của Kha Thiên Lạc mà tỏ ra bất mãn gì, ngược lại trên đôi môi hồng nở một nụ cười thanh tú, khiến cho người khác nhìn thấy liền nhẹ nhõm trong lòng, tiếc hận không thể chạy tới ôm nàng vào lòng.
- Anh Nhu, cô nên trở về chăm sóc bà của cô thì hơn. Vết thương của bà ấy không nhẹ đâu.